Trong thời gian hai ngày, cả người Phó Văn Lâm đã gầy đi rất nhiều.
Ông ngồi trong phòng làm việc của mình, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cả phòng làm việc đều lan tỏa một mùi ni-cô-tin làm người sặc.
Trợ lý Lý Thanh ở bên cạnh, cuối cùng vẫn không nhìn nổi nữa, đi đến đoạt lấy điếu thuốc trong tay Phó Văn Lâm.
Cô ra sức vùi điếu thuốc vào bên trong gạt tàn thuốc, nói: “Ông Lâm, ông không được hút nữa.”
Phó Văn Lâm lại thở dài một hơi, sau đó lại châm một điếu thuốc khác lên.
“Ông Lâm...!”
“Lý Thanh, cô đi ra ngoài đi.” Phó Văn Lâm nói.
“Nhưng mà...!”
“Ra ngoài trước đi, để tôi yên tĩnh một lát, không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao đâu.”
Cô trợ lý nói không lại Phó Văn Lâm, chỉ có thể đi ra khỏi phòng làm việc một cách bất lực.
Cô ta mới vừa đi thì giây tiếp theo cánh cửa phòng làm việc lại người ta mở ra.
“Bảo cô ra ngoài trước...!”
Phó Văn Lâm có chút tức giận, nhưng lúc này Lâm Ngọc Ngân đã đi đến trước mặt Phó Văn Lâm rồi, cô trực tiếp lấy đi điếu thuốc và bật lửa của ông: “Ông Lâm, nghe nói phổi của ông không được tốt, cho nên bớt hút thuốc lại, tốt nhất là đừng hút nữa.”
Lâm Ngọc Ngân vừa nói vừa vứt điếu thuốc vớt bật lửa vào trong thùng rác.
“Hội trưởng Ngân, sao cô lại đến rồi?”
Phó Văn Lâm thấy người đến là Lâm Ngọc Ngân thì ông liền đứng dậy.
Lúc này bên cạnh Lâm Ngọc Ngân còn có Trần Hùng, Phó Văn Lâm liền chào hỏi với Trần Hùng: “Cậu Hùng, cậu cũng đến rồi à, mau, mời ngồi.”
Sau đó Phó Văn Lâm định đi rót trà cho Trần Hùng với Lâm Ngọc Ngân thì Lâm Ngọc Ngân vội vàng ngăn Phó Văn Lâm lại, nói: “Ông Lâm không cần phải khách sáo như vậy, sức khỏe của ông đã như vậy rồi, tại sao không đến bệnh viện xem thử?”
Phó Văn Lâm cười nói: “Tôi không sao đâu cô Ngân, bệnh phổi mấy chục năm, bệnh cũ rồi, sức khỏe của tôi tự tôi biết rõ.”
Lâm