Sau đó ông ta uống rượu cả đêm trước phần mộ của Cao Tố Trinh.
Mà Trần Hùng và Viên Trọng Chi vẫn cứ đứng ở phía xa nhìn Ngụy Tuấn bên kia.
Bọn họ cũng không biết có thể nói điều gì để an ủi Ngụy Tuấn trong tình cảnh này nữa, chỉ là hy vọng Ngụy Tuấn có thể nhanh chống vực dậy lại một lần nữa.
Thử hỏi thế gian tình là chi, mà khiến cho đôi lứa hẹn thề sống chết.
Sau lần này, mấy người Trần Hùng gần như có thể xác định nửa đời sau này của Ngụy Tuấn nhất định sẽ mãi mãi gắn bó sống cùng đao kiếm.
Lúc Trần Hùng trở về nhà đã là hơn ba giờ sáng.
Lâm Ngọc Ngân cũng không về phòng đi ngủ mà cứ một mực ngồi ghế sofa chờ đợi Trần Hùng về nhà.
Có điều vì chuyện bên kia của công ty, vốn dĩ cô đã cực kỳ mệt mỏi, lại một mực thức chờ đến hơn một giờ sáng, thấy Trần Hùng vẫn chưa trở lại, Lâm Ngọc Ngân đã ngủ quên trên ghế sofa.
Cửa mở ra, Trần Hùng đi vào trong.
Lúc anh nhìn thấy Lâm Ngọc Ngân đang dựa vào ghế sofa ngủ quên trên đó, trong lòng anh đột nhiên bỗng có thêm một cảm giác không nói lên lời khó giải thích được.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đi tới trước mặt Lâm Ngọc Ngân, chuẩn bị bế cô vào trong phòng.
Có điều đúng lúc này Lâm Ngọc Ngân đã tỉnh lại.
Khi cô nhìn thấy Trần Hùng, trong ánh mắt cô lại có thêm một tia nhìn hoảng sợ.
Á...
Lâm Ngọc Ngân thét lên một tiếng chói tai khiến cho Trần Hùng giật mình.
Anh vội vàng ôm lấy Lâm Ngọc Ngân nói: "Vợ ơi, em làm sao thế...!là anh đây mà."
Lúc này Lâm Ngọc Ngân mới nhìn Trần Hùng, hoảng hồn chưa ổn định lại, nước mắt lại không ngừng trào ra khỏi hốc mắt cô.
"Chồng ơi, là anh sao, thật sự là anh sao? Rõ ràng anh đã..."
"Anh làm sao cơ?" Trần Hùng có hơi nghi ngờ: "Vợ à, em nằm mơ thấy ác mộng đúng không?"
Dường như lúc này Lâm Ngọc Ngân mới hoàn hồn lại khỏi giấc mơ vừa rồi, nói: "Vừa nãy em nằm mơ thấy ác mộng.
Trong mơ có người giết anh.
Lúc em ôm anh, cả người anh đều là máu.
Em sợ lắm...!em thật sự rất sợ hãi..."
Trên mặt Lâm Ngọc Ngân vẫn tràn ngập sự hoảng sợ như trước.
Rất rõ ràng, giấc mơ vừa rồi khiến cô sợ hãi không hề nhẹ, thậm chí đến mức gần như ngã quỵ.
Trần Hùng mạnh mẽ ôm chặt lấy Lâm Ngọc Ngân, nói: "Vợ ơi đây chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Mơ ngược với thật, vì thế nên em hoàn toàn không cần phải lo lắng đâu.
Anh không sao đâu, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lâm Ngọc Ngân vùi đầu mình vào trong ngực Trần Hùng nói: "Chồng ơi, bây giờ em càng ngày càng sợ hãi.
Anh nói em nên làm gì đây.
Em thật sự rất sợ hãi có một ngày nào đó bỗng