Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không hiểu những lời của Trần Hùng là có ý gì nên cô nhìn anh với vẻ mặt lờ mờ.
Trần Hùng cười cười, sau đó bế Lâm Ngọc Ngân từ trên ghế sô pha lên: “Đi thôi bà xã.
Bây giờ đã khuya rồi, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Sau đó Trần Hùng ôm Lâm Ngọc Ngân trong vòng tay của mình và bước vào phòng.
Sau một trận chiến kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân ôm nhau ngủ.
Cả hai đều chìm vào giấc mộng đẹp.
Khi họ vừa thức dậy sau giấc mơ thì bầu trời đã hừng sáng.
Lâm Ngọc Ngân mở mắt ra, cô vô cùng lo lắng từ trên giường ngồi dậy và chuẩn bị chạy ra ngoài.
Trần Hùng ôm chặt lấy cô nói: “Bà xã à, hôm qua ngủ muộn như vậy rồi.
Hôm nay không cho em đi làm nữa.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết.” Trần Hùng nói bằng một giọng như ra lệnh: “Từ nay về sau em phải nghe lời anh.
Sức khỏe mới là tiền vốn căn bản nhất.”
“Nhưng ông xã à...”
“Anh đã nói rồi, em không được phép đi làm.”
“Không phải em muốn đi làm, em chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà.”
Trần Hùng: “...”
Trần Hùng bối rối buông Lâm Ngọc Ngân ra và sau đó Lâm Ngọc Ngân lao vào nhà vệ sinh với tốc độ nhanh nhất có thể.
Ngay sau đó, Trần Hùng nghe thấy tiếng nôn mửa của Lâm Ngọc Ngân trong nhà vệ sinh.
Trần Hùng hoảng sợ, vội vàng đi theo vào nhà vệ sinh.
Lâm Ngọc Ngân nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh khiến Trần Hùng bị dọa cho sợ chết khiếp.
Anh vội vàng vỗ lưng Lâm Ngọc Ngân và nói: “Bà xã à, em có chuyện gì vậy, không sao chứ?”
“Không sao, bây giờ đã khá hơn rồi.
Có thể là bị cảm lạnh.”
Lâm Ngọc Ngân vỗ vỗ ngực, cảm thấy tốt hơn một chút.
Trần Hùng đưa tay sờ trán cô, anh thấy cũng không