Trần Hùng thì thầm nói một mình, trong mắt anh lạnh lẽo, khóe miệng thì lại nhếch lên một nụ cười châm biếm. Lương Mỹ Ngọc đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt bà ta trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy.
Mà Thầm Anh bên kia, căng thẳng tới mức tim gan cũng đều muốn nhảy vọt lên cổ họng.
“Được, tôi đồng ý với bà.”
“Trận đấu võ ngày Đoan ngọ, tôi sẽ có mặt!”
Sau khi nói xong câu này thì Trần Hùng cũng không quay đầu lại một cái mà đi luôn.
Mãi cho tới khi Trần Hùng đi thật lâu rồi thì rốt cuộc Lương Mỹ Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn thân bà ta.
“Mỹ Ngọc, anh Hùng này và nhà họ Trần ở phía bắc có quan hệ gì với nhau thế?”
“Vì sao khi em nhắc tới Ngũ Hồ ở phía Bắc thì phản ứng của anh ta lại lớn như vậy?” Lương Mỹ Ngọc quay người lại, sắc mặt âm trầm nhìn Thẩm Anh, bà ta nói: “Anh hai à, em vẫn muốn nói câu nói kia, có một số việc anh biết càng ít càng tốt, trừ khi anh không sợ mất mạng!”
Thẩm Anh run cầm cập, ông ta cũng không dám hỏi thêm một chữ nào nữa. Đi ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm đã là lúc chạng vạng.
Trần Hùng gọi một chiếc xe taxi quay trở về nhà họ Lưu.
Mà lúc này, cơm tối đã được làm xong, tất cả mọi người nhà họ Lưu đều đã quây quần xung quanh chiếc bàn tròn lớn đặt trong vườn.
Nhưng mà, bọn họ chưa có ai động đũa.
Khi Trần Hùng đi vào, trên mặt anh mang một nụ cười mang hàm ý xin lỗi và xấu hổ.
Thấy Trần Hùng trở về, Lưu Cường là người đầu tiên đứng dậy, khi anh ta nhìn về phía Trần Hùng thì trong mắt toàn là sự khó chịu.
“Thằng vô dụng máy chạy đi đấu đấy? Sao muộn thế này mới trở về hả?”
“Mày thấy mặt mũi mày to lớn bao nhiêu mà lại để cả nhà bọn tạo đều phải đợi một mình mày?”
Trần Hùng vẫn chưa nói lời nào thì Lưu Bảo Lâm ngồi bên cạnh đã hỏi: “Lưu Cường, con nói lại xem buổi chiều giữa tụi con đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Cường hừ một tiếng rồi mới trả lời: “Hôm nay ở phòng tập quyền anh Tàng Phong, Đại Lực muốn tìm thằng này luận bàn một chút, nhưng mà thằng vô dụng này lại quá sợ hãi, ngay cả lôi đài nó cũng không dám lên.”
Lưu Bảo Lâm nhíu chặt mày, khi ông cụ nhìn về phía Trần Hùng đang đứng bên kia thì sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi. “Nam tử hán đại trượng phu, thua cũng không được sợ, ít nhất thì còn có thể đứng dậy lần nữa.”
“Mà ngay cả can đảm lên đài mày cũng không có, thật đúng là quá mức yếu đuối vô dụng!”
Nói