"Ông hỏi tôi, tôi biết sao được?"
Kim Thần Vũ mặt không thay đổi trả lời.
"Nhị gia, rời khỏi đây thôi.
"
La Cường đứng cạnh cũng đã ý thức được tình hình không ổn, trước tiên bảo vệ Kim Đồ Khiếu ở sau lưng.
"Hóa ra người giết chết Tư Đồ Phương không phải là Trần Hùng và Thám hoa Bạch Vân mà là Kim Thần Vũ nhà họ Kim.
"
"Thủ đoạn thật ác độc, nhà họ Kim, ông đây và các người tuyệt không đội trời chung.
"
"Bắt Kim Thần Vũ lại, cậu ta chính là kẻ đầu sỏ giết chết Tam đương gia.
"
"Cả Kim Đồ Khiếu nữa, tuyệt không tha cho người nhà họ Kim dù chỉ là một người.
"
Toàn bộ nơi này trở nên vô cùng hỗn loạn, lực lượng tinh nhuệ nhà họ Lôi vốn đang bao vây mấy người Trần Hùng lập tức thay đổi mũi dùi, xông về phía mấy người Kim Thần Vũ và Kim Đồ Khiếu.
Trên đài Trảm Giao, Ngô Trung Kiên cười ha ha, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Đó chính là cảm giác cải tử hoàn sinh, là cảm giác từ Địa Ngục lên Thiên Đường chỉ trong nháy mắt.
"Con mẹ nó chứ tôi đã nói rồi, chú Bạch Vân và anh Trần Hùng của tôi không giết Tam đương gia Tư Đồ Phương nhà mấy người mà mấy người không tin, giờ đã tin chưa hả?"
Hai tên vệ sĩ đứng phía sau dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngô Trung Kiên.
Ngô Trung Kiên quát lớn: "Mấy người còn đứng ngây ra đấy làm gì hả, hung thủ giết người ở dưới kia, còn không nhanh chân đi chém bọn họ đi.
"
Lúc này hai tên vệ sĩ mới phản ứng lại, lập tức lao xuống đài Trảm Giao.
"Chờ chút đã! "
"Gì?" Tên vệ sĩ đực mặt nhìn Ngô Trung Kiên.
"Mở trói, mở trói cho tôi.
"
"À.
"
Hai tên vệ sĩ cuống cuồng xông tới mở trói cho Ngô Trung Kiên, sau đó lại vội vàng chạy xuống.
Toàn bộ nơi đây đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trần Hùng và Thám Hoa Bạch Vân vội vàng nhân cơ hội chạy lên đài Trảm Giao, nhìn thấy Ngô Trung Kiên không sao, nỗi lo lắng trong lòng thám hoa Bạch Vân mới bớt lại.
"Lúc nãy làm tốt đấy.
"