Mà Thần Hổ này rõ ràng là có dính đến giang hồ.
Có khi Thần Hổ dùng một tấn vàng trong tay ông ta xây dựng được một thế lực mạnh mẽ ở Nhật Bản từ lâu rồi cũng nên
“Một tuần thì hơi khó đấy.” Tả Quang Đông cảm thán.
Trần Hùng nheo mắt lại, nhìn Tả Quang Đông nửa cười nửa không: “Cậu không làm nổi sao?”
Tả Quang Đông cười nói: “Thủ lĩnh, chuyện mà anh giao thì dù có khó như lên trời tôi cũng phải làm xong trong thời gian quy định.”
“Vậy mới được chứ.”
Trần Hùng cũng cười: “Thanh Long của Thanh Cảnh Môn nói là hai năm qua bọn họ đã phái đi khoảng hơn mười cao thủ cao cấp của Thanh Cảnh Môn đến Nhật Bản, nhưng tất cả bọn họ đều đã mất liên lạc, chắc là dữ nhiều lành ít rồi.”
“Có điều có được tin này vẫn hơn là không có tin gì, tiện thể điều tra xem trong những cao thủ mà Thanh Cảnh Môn phái tới có ai còn sống không.”
“Vâng, thủ lĩnh!”
Mấy ngày sau Tả Quang Đông huy động tất cả lực lượng và mạng lưới liên lạc của Tả Bộ Linh ở Nhật Bản, tìm hiểu tin tức của Thần Hổ trong phạm vi toàn quốc.
Cả một đất nước to lớn, muốn điều tra ra Thần Hổ cũng giống như mò kim đáy biển vậy, cực kì khó khăn.
Hơn nữa Thần Hổ chắc chắn không phải kẻ ngu, ông ta đến Nhật Bản sẽ thay đổi họ tên, khoác lên mình một thân phận mới, vậy mới có thể tránh được sự truy sát của Thanh Cảnh Môn, đồng thời cũng tăng độ khó cho nhiệm vụ lần này.
Có điều mấy người của Tả Quang Đông có thể bắt đầu điều tra từ một tấn vàng.
Năm đó Thần Hổ ôm một tấn vàng lén trốn sang Nhật Bản, muốn rút tiền mặt bằng với số vàng này thì nhất định phải phi tang chỗ vàng trong tay.
Chỗ vàng đó nhất định không thể tiêu thụ bằng con đường hợp pháp, chỉ có thể thông qua chợ đen, mà như thế thì không để lại dấu vết gì cả, rất khó tìm kiếm.
Nhưng nếu Tả Quang Đông đã dám đảm bảo với Trần Hùng thì đương nhiên Trần Hùng không cần phải bận tâm, anh tin rằng một tuần sau Tả Quang Đông sẽ mang được Thần Hổ về đây.
Phong cách làm việc của Trần Hùng là như thế, anh không quan tâm