“Ngồi!”
Long Anh Khoa vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh, Bành Khôi.
Bành Khôi bước tới có chút run rẩy, ông ta vừa muốn ngồi xuống nhưng hình như nghĩ đến điều gì đó, vì vậy ông ta lập tức thay đổi suy nghĩ, chọn ngồi xổm bên cạnh Long Anh Khoa.
Nhìn thấy điều này, khoé miệng của Long Anh Khoa lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Muốn thay thế nhà họ Tô, để gia tộc của ông trở thành gia tộc đứng đầu ở Tô Hàng không?”
Long Anh Khoa mở miệng đưa ra một miếng bánh lớn như vậy, Bành Khôi liền trở nên xao động.
Ông ta gật đầu lia lịa: “Muốn.
”
“Ừ!” Long Anh Khoa gật đầu: “Tôi là ai ông biết rồi đó, nhà họ Tô của ông có thể trở thành gia tộc đứng đầu Tô Hàng hay không, cũng chỉ là một câu nói của tôi, ông nên biết cần làm cái gì trước.
”
“Làm tốt, tôi sẽ khiến ông phất lên như diều gặp gió, trực tiếp bay thẳng lên thiên đường, nếu làm không tốt tôi sẽ cho ông vĩnh viễn rơi vào địa ngục.
”
Trái tim của Bành Khôi đột nhiên co rút, chỉ cần hai chữ này thôi cũng khiến ông ta cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh, ông ta vừa phấn khởi, nhưng cũng vừa hồi hộp sợ hãi.
Ông ta thậm chí không thể chắc chắn liệu ông ta chọn lựa qua lại với một người như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.
Nhưng hiện tại ông ta đã lên thuyền của giặc, cho dù muốn quay lại cũng không thể rồi.
“Anh Long Anh Khoa, nếu anh thực sự có hứng thú với Phùng Tuyết này, một chút sau khi phim kết thúc sẽ có một tiệc khiêu vũ, tôi có thể nói chuyện với quản lí của cô ấy.
”
“Đây không phải chỉ là một minh tinh sao, tôi nghĩ bọn họ sẽ không từ chối yêu cầu của anh Khoa đâu.
”
“Và tôi tin rằng không một ai trên đời này có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng tiền, nhất là loại minh tinh có thể làm mọi thứ để bước lên vị trí cao hơn này, cái đó nắm chắc trong tầm tay, còn về chi phí, tất cả sẽ do nhà họ Bành của tôi