Có người dùng bạo lực đập phá cửa biệt thự của nhà họ Bành, sau đó ngoài cửa có hơn một trăm người giống như thủy triều dâng lên chạy thẳng vào bên trong căn biệt thự.
Thấy vậy, đám người Bành Sướng trong biệt thự trước tiên xông về phía này, lớn tiếng hô: “Con mẹ nói, ai lại có lá gan lớn như vậy, lại dám đến nhà họ Bành của tôi gây sự?”
Tô Quang Huy từ trong đám người bước ra, cau mày nhìn Bành Sướng bên kia cầm một cây gậy sắt lớn gần hai mét, nói: “Thằng nhóc nhà họ Bành kia, kêu cha cậu ra đây gặp tôi đi.
”
“Tô! Cậu hai Tô!”
Vừa nhìn thấy Tô Quang Huy, khí thế ban đầu trên người Bành Sướng đột nhiên biến mất thay vào đó là sự sợ hãi tột độ, dù sao người này cũng là Tô Quang Huy, nhân vật đứng đầu của Tô Hàng lúc này!
Lúc này, Bành Khôi đang chuẩn bị chạy trốn khỏi đây nhưng không có cách nào khác đành phải bước nhanh ra khỏi đại sảnh.
“Anh Tô, muộn như vậy rồi anh còn dẫn theo nhiều người như vậy đến nhà tôi là đang muốn làm gì vậy?”
Tô Quang Huy híp mắt nhìn Bành Khôi, cười nói: “Bành Khôi, bây giờ là hơn nửa đêm rồi, mà trong nhà ông còn tụ tập nhiều người như vậy, tất cả trong tay còn cầm vũ khí vậy đây là đang muốn làm cái gì chứ?”
Đầu óc Bành Khôi xoay chuyển cực nhanh, trả lời: “Anh Tô, anh xem anh vừa hỏi cái gì vậy, vừa rồi không phải anh gọi điện thoại cho tôi để nhà họ Bành chúng tôi giúp anh tìm người sao, tôi đây không phải mới vừa triệu tập người lại để chuẩn bị đi ra ngoài làm việc cho anh Tô sao, anh lại dẫn người tới đây là sao?”
Tô Quang Huy nhíu mày, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, anh ta cũng không phải kẻ ngốc, hay là nói Bành Khôi này đang tự mình giở trò ngốc.
“Bành Khôi, đừng có ở đây mồm mép lém lỉnh nữa, đưa Phùng Tuyết giao ra đây cho tôi, nếu không đến cả ông cũng không gánh nổi hậu quả này.
”
“Phùng Tuyết sao? Phùng Tuyết là ai, anh Tô anh đang đùa giỡn cái gì thế, tôi đây không phải vẫn còn chưa giúp anh tìm người sao, làm sao có thể biết được Phùng Tuyết ở đâu?”
“Người bắt cóc Phùng Tuyết là do ông sai bảo.
”
Bành Khôi liên tục lắc đầu, nói: “Anh Tô anh không thể vu oan cho người tốt được, cho dù anh cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám động đến nghệ sĩ của công ty truyền thông Ngọc Thanh, nghe nói anh Hùng là người đứng sau lưng công ty truyền thông Ngọc Thanh!”
“Bành Khôi, ông đừng giả vờ nữa.
”
Tô Quang Huy không có nhiều kiên nhẫn: “Nếu ông không giao Phùng Tuyết ra đây thì đừng trách tôi vô lễ với ông.
”
“Anh Tô, tôi thật sự không có, không tin anh có thể lục soát!”
Nhìn bộ dáng bực bội của Tô Quang