Tài xế trong xe đã hôn mê từ bao giờ, một họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu gã ta, người cầm súng chính là Trần Hùng.
“Giờ mới tới à, tôi đợi mấy người lâu lắm rồi, mấy người cũng chậm quá đấy.”
Gã thuộc hạ của Bọ cạp đen giơ hai tay lên, theo bản năng lùi về sau một bước.
Vẻ mặt đám người Gấu lớn ở phía sau cũng thay đổi, Tiêu Tứ cũng nhíu chặt mày.
“Trần Hùng, cậu… Tại sao cậu lại ở đây?”
Trần Hùng cười ha ha, nói: “Tại sao tôi lại không thể ở đây, ông Tứ, ông muốn chạy, đương nhiên tôi phải tới bắt ông về.”
“Ha ha, quả không hổ danh là chủ Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc, đúng là có chút bản lĩnh.
Nhưng, Trần Hùng, cậu nghĩ chỉ dựa vào một mình cậu mà có thể bắt được tôi sao?’
Nói xong, Tiêu Tứ lùi về sau một bước, còn đám người Gấu lớn và Bọ cạp đen đồng loạt bước lên trước, gần như tất cả bọn họ đều rút súng ra từ hông cùng một lúc.
Ngay tới gã thuộc hạ của Bọ cạp đen đang bị Trần Hùng nhắm thẳng súng vào đầu cũng theo bản năng đưa tay sờ tới hông của mình.
Pằng!
Một tiếng súng vang dội cả bầu trời đêm.
Cho dù bản thân gã thuộc hạ này của Bọ cạp đen cũng là một cao thủ nhưng dù gã ta có nhanh tới mức nào cũng không thể thoát được một súng của Trần Hùng.
Phải biết rằng, lúc trước Tưởng Bổn Chiêu là một trong tám người cầm đầu lớn của Thanh Cảnh Môn cũng đã bị Trần Hùng một súng bắn nát đầu.
Gã thuộc hạ đó kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, cũng trong lúc đó, đám người Gấu lớn cũng đưa tay bóp cò.
Pằng pằng pằng!
Tiếng súng liên tục vang lên giữa trời đêm.
Toàn bộ những phát súng bắn ra này đều là của đám người Gấu lớn và Bọ cạp đen, bởi khẩu súng trong tay Trần Hùng là khẩu súng anh lấy được từ trên người của tay tài xế kia, bên trong chỉ có duy nhất một viên đạn.
Vì thế, Trần Hùng đã nhờ vào thân thủ nhanh nhẹn và phản ứng siêu nhạy của mình tránh đông tránh tây, thoát khỏi làn đạn như mưa của đám người Gấu lớn.
Theo lý thuyết, nhiều họng súng hướng thẳng về phía Trần Hùng như vậy