“A, đúng rồi, thuộc hạ của đám Tả Bất Phàm còn có rất nhiều người, cộng thêm cả năm vị chủ quản chắc cũng được mấy nghìn người.
Nhưng cậu đừng quên, dù hiện giờ Tả Bất Phàm đã ngã xuống, song các cậu muốn thu phục được người của họ cũng phải tốn rất nhiều thời gian.”
“Trần Hùng, với mấy nghìn thuộc hạ tối nay của tôi, cậu cho rằng mình có thể bắt được tôi sao? Tôi có nhiều người như thế, Thanh Cảnh Môn của cậu có muốn bắt, thì có thể bắt được hết chắc?”
Tiêu Tứ vô cùng tự tin khi nói ra những lời này, ông ta bày ra dáng vẻ ăn chắc Trần Hùng rồi.
Mà lúc này, đám côn đồ kia cũng chỉ cách Trần Hùng và Tiêu Tứ chưa tới hai mươi mét.
Bên tai Trần Hùng đã vang lên đủ loại đe dọa: “Thả anh Tứ ra, nếu không tao chém chết.”
Trần Hùng than thở: “Tiêu Tứ, ông thật sự muốn chơi lớn như thế à? Dù Thanh Cảnh Môn của chúng tôi cũng không tính là một tổ chức chính phủ chân chính gì, nhưng cũng giúp chính phủ quản lý giới giang hồ.
Hôm nay ông làm lớn như vậy sẽ rất khó kết thúc đấy.”
“Kết thúc?”
Nháy mắt, Tiêu Tứ trở nên kích động: “Trần Hùng, làm người thì nên để lại một đường lui cho mình, sau này cũng dễ nói chuyện hơn, cậu chưa từng nghe tới câu này sao? Khốn kiếp, giờ cậu lại nói với tôi kết thúc?”
“Lúc đầu cậu đã làm cái gì, vừa đến đã ra tay với tôi và đám Tả Bất Phàm.
Khốn kiếp, là cậu ép tôi đến đường cùng.”
“Trần Hùng, tôi biết chuyện tối nay chắc chắn sẽ rất ồn ào, vì thế mà tạm thời Tiêu Tứ này sẽ không có đất dung thân ở thành phố Phụng Thiên.
Nhưng, Trần Hùng, tôi có thể nói cho cậu biết, cho dù tối nay ông đây phải rời khỏi thành phố Phụng Thiên, thì tôi cũng sẽ nhanh chóng quay lại.”
“Thế sao?”
Trần Hùng bất ngờ chuyển chủ đề, sau đó ha ha cười lớn: “Ha ha ha, Tiêu Tứ, ông vẫn còn quá ngây thơ, không phải tôi đã nói với ông từ lâu rồi sao, một khi ông bị tôi bắt lại thì đừng mong chạy đi đâu.”
“Thật đấy, ông không đi nổi đâu.”
“Tiêu Tứ, tôi vốn còn nghĩ rằng tôi chưa thu thập đủ chứng cớ, không đủ để hoàn toàn lật đổ ông.
Nhưng