Viện trưởng vẫn không yên tâm, vì thế ông ta đã sử dụng thiết bị kiểm tra đặc biệt lên người Nguyễn Đại.
Kết quả kiểm tra cũng không có gì thay đổi, Nguyễn Đại đã chết, tất cả mọi dấu hiệu của sự sống đều không còn.
Tới lúc này, trên mặt viện trưởng lại nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Ông ta lấy điện thoại di động ra ngay lập tức.
Nhưng ông ta còn chưa kịp gọi điện thoại, cửa phòng phẫu thuật lại một lần nữa bị đẩy ra.
Truy Phong và Lạc Siêu cùng nhau bước vào.
“Viện trưởng, ông cũng ở đây à.”
Lạc Siêu lập tức hỏi.
Viện trưởng sợ giật nảy mình, vội vàng cất điện thoại vào túi quần, trả lời: “Đúng thế, môn chủ Trần đã phẫu thuật thất bại, tôi vào đây chuẩn bị xử lý một hồi, sau đó phối hợp với Thanh Cảnh Môn các cậu gửi thi thể qua đó.”
“Không cần phiền tới ông đâu, để chúng tôi làm được rồi.”
Truy Phong và Lạc Siêu bước tới, thoạt nhìn hai người họ có vẻ rất đau buồn, nhất là khi nhìn thấy thi thể của Nguyễn Đại, cảm giác mất mác này càng thêm rõ ràng.
Viện trưởng đã thu hết toàn bộ chuyện này vào trong mắt.
“Thật sự không cần bệnh viện chúng tôi giúp đỡ sao?” Viện trưởng hỏi.
Truy Phong lắc đầu đáp: “Phiền ông giúp chúng tôi chăm sóc cho những anh em bị thương khác, nhất định phải cố hết sức chữa trị cho họ, nhờ ông đấy.”
“Ừ, yên tâm đi, đây là trách nhiệm của chúng tôi.
Nếu không có chuyện gì khác thì tôi ra ngoài trước.”
“Ừ!”
Truy Phong và Lạc Siêu bắt đầu liên lạc, gọi người tới chuyển thi thể của Nguyễn Đại đi.
Còn viện trưởng, sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, ông ta ngay lập tức đi lên sân thượng của khoa nội trú.
Trên sân thượng không một bóng người, viện trưởng vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó bấm xuống một dãy số.
“Tình hình sao rồi?”
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp truyền tới.
“Chết rồi.” Viện trưởng trả lời: “Trong đó có một viên đạn suýt chút nữa đã bắn trúng vào tim của Nguyễn Đại, viện đạn rất khó lấy ra.
Mà khi lấy đạn ra, Trần Hùng lại làm tổn thương tới tim của anh ta, cuối cùng Nguyễn Đại đã chết.’
“Ông chắc chắn?” Ở đầu bên kia, giọng