Viện trưởng vui mừng vô cùng, kiếm được một khoản khổng lồ vài tỉ đồng dễ dàng như vậy, dĩ nhiên là ông ta phải vui mừng rồi!
...
Cũng vào lúc này, ở nhà họ Mạnh.
Vẫn là trong vườn hoa kia của nhà họ Mạnh, Mạnh Nhất Hạ đang chơi đùa với con chim hoàng yến trong lồng chim kia.
Mà bên cạnh chỗ bàn đá, Nhậm Thiên Thanh ngồi như một cây tùng già, đang ở đó uống trà.
Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nhưng thân hình yểu điệu, tướng mạo tinh tế đang đứng.
Bên cạnh, Thẩm Dương Thạnh vừa nghe xong một cuộc điện thoại, vẻ lo lắng trước đó dường như đã bị quét sạch sành sanh.
“Anh Nhậm, tin tức tốt, Nguyễn Đại chết rồi!”
Nghe được tin tức này, biểu cảm trên mặt Nhậm Thiên Thanh không mảy may thay đổi, mà người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: “Trúng hai phát súng, chắc chắn anh ta không sống nổi, chỉ là…”
Nói đến đây, trên mặt người phụ nữ lóe lên một tia bi thương: “Thủ lĩnh, anh ta chết thật thảm.”
Nhậm Thiên Thanh hơi hơi gật đầu, nói: “Tất cả đều sẽ đòi lại.”
Nói đoạn, Nhậm Thiên Thanh một hơi uống hết trà trong tách, sau đó đứng dậy: “Bây giờ Nguyễn Kiền Bá và Nguyễn Đại đều đã chết, những chuyện còn lại giao cho hai người xử lý, tuyển cử của thương hội tỉnh Đông Thành cũng đừng để tôi phải bại trận.”
Mạnh Nhất Hạ quay đầu qua, chân thành thề thốt: “Anh Nhậm cứ yên tâm, Trần Hùng kia mặc dù là môn chủ của Thanh Cảnh Môn, nhưng bây giờ Nguyễn Kiền Bá và Nguyễn Đại đều đã chết, anh ta sẽ không thể tìm ta bất cứ chứng cứ gì để đối phó với chúng ta nữa, vậy nên, tuyển cử của thương hội tỉnh Đông Thành, tôi có mười phần tự tin.”
“Về phần Nghiêm Hưng Đằng kia, ha ha… Chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa thôi, tôi tùy tiện thi triển chút thủ đoạn liền có thể khiến anh ta chết không có chỗ chôn.”
“Vậy được, chuyện này nếu các cậu làm tốt, tôi sẽ tiến cử các cậu cho cậu chủ nhà họ Trần.”
“Thật sao?”
Nhậm Thiên Thanh vừa dứt lời, Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ đều hưng phấn ra mặt.
Nhà họ Trần, gia tộc quyền thế nhất miền Bắc, nếu có thể bám vào gốc đại thụ đó, vậy gia tộc bọn họ cũng xem như chân chính bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi.
“Đó là đương nhiên.” Nhậm Thiên Thanh nói: “Bây giờ tam đại