Có một đồng nghiệp nữ bị dọa đến hét lên, mà lúc này con nhện màu đỏ bắt đầu khong ngừng phân chia ra thành vô số con nhện con bò loạn trên màn hình.
Sau đó những con nhện con này từ từ tập hợp thành một biểu tượng đoạn video.
Trong video, Triệu Hiền Quyên đang bị trói trên một cái ghế, bối cảnh là ở một khu rừng nhỏ, hoảng loạn hét to Trần Hùng không được đến đây.
Rất nhanh hình ảnh đã thay đổi, phía trên là hình ảnh khuôn mặt của Trần Kỳ Lâm.
“Trần Hùng, biết cô ta là ai không?”
"Ha ha ha, thật không nghĩ tới, màu thế mà lại có bạn gái nhỏ đẹp như vậy, muốn cứu cô ta không?”
“Tử Trúc Lâm ở biên giới Thành phố Cửu Long, tôi ở đây chờ anh, nhớ kĩ, phải đến một mình!”
“Ha ha ha…”
Trong video Trần Kỳ Lâm nhìn vô cùng đẹp trai, vẻ đẹp trai suất khí phối hợp với biểu cảm như bệnh tâm thần kia, trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy có chút rùng mình.
“Nhanh đến báo cho môn chủ.”
Có người sợ hãi hét lên, ngay lập tức chạy về phía văn phòng của Trần Hùng.
Cửa văn phòng của Trần Hùng bị đẩy ra, một nhân viên Thanh Cảnh Môn vội vã vọt vào phòng: “Môn chủ, không xong rồi.”
Trần Hùng khẽ giật mình, hỏi: "Chuyện gì thế?”
Người kia nói: “Mở… mở máy tính của anh đi.
Trong lòng Trần Hùng nghi ngờ nhưng vẫn mở máy tính ra trước, lúc này một đoạn video vẫn đang ở trên máy tính mạng nội bộ của Thanh Cảnh Môn lập tức phát ra.
“Hiền Quyên!”
Trong chớp nhoáng này, sắc mặt Trần Hùng thay đổi, sau đó lúc nhìn thấy khuôn mặt đắc ý phách lối của Trần Kỳ Lâm, lửa giận đang thiêu đốt trong lồng ngực Trần Hùng.
"Trần Kỳ Lâm, con mẹ nó mày đúng là hèn hạ.”
Trần Hùng ngay lập tức đứng lên, không nói hai câu liền đi thẳng ra ngoài cửa.
Anh vừa đến cửa chính của Thanh Cảnh Môn, bọn Truy Phong và La Đồ đã lao về phía anh trước.
"Môn chủ, chúng tôi cùng đi với anh, Trần Kỳ Lâm dám khiêu khích Thanh Cảnh Môn như thế, chuyện này chúng tôi không thể ngồi không mặc kệ như thế được.”
"Không được!" Trần Hùng trực