Trần Hùng trà lời: "Cô ấy là vợ tôi, tôi không muốn cho cô ấy nhìn thấy cảnh tượng quả đẫm máu." Dứt lời, Trần Hùng quay sang nhìn Michelle bị treo ngược giữa không trung: “Ông Michelle, ông còn chịu nổi không?" "Anh Hùng, anh không nên đến đây. Xin lỗi vì đã mời vợ chồng anh đến đây mà không thể chiếu cổ hai người." Lúc này Michelle vẫn còn tình táo, nhưng rõ ràng cũng không thể chịu được bao lâu. "Cậu đang đùa tôi đấy hà?" Cody Rossi đứng dậy, đi về phía Trần Hùng: "Thật đáng tiếc vì vợ cậu không đến đây, cho nên hôm nay cậu không thể dẫn Michelle rời đi. Đêm qua cậu đã xử lý người của tôi đúng không? Cậu thật to gan, chẳng qua chỉ là người Vạn Hoa mà lại dám giết người của gia tộc Rossi ở Milan, rốt cuộc cậu có mấy cái mạng để chết?" Cody Rossi cảng nói càng tức giận: “Cho nên tôi bảo đàm hôm nay cậu sẽ chết rất thảm."
Vừa dứt lời, Cody Rossi đã rút một khẩu súng từ bên hông, nhắm nòng súng về phía Trần Hùng. Song ông ta còn chưa kịp diễu võ giương oai thi đã cảm thấy cổ tay đau nhói. Khẩu súng trên tay ông ta bi Tran Hùng cướp mất, cổ tay của ông ta có một khúc xương trắng lối ra. "Á!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám thuộc hạ của Cody Rossi còn chưa kịp phản ứng lại. Khi chúng hoàn hon, Trần Hùng đã đặt nòng súng lên trán Cody Rossi. Bầu không khí bỗng dưng bị cô đọng, người ở đây không ngờ Trần Hùng lại ra tay dứt khoát đến thế, càng không ngờ là thân thủ của Trần Hùng lại đáng sợ như vậy. "Buông ngài Rossi ra!" Bên kia, thuộc hạ