Không chỉ mình Đao Kiệt bị một đập này của Viễn Trọng Chi dọa cho giật mình, mà đến và Phương Anh và Lâm Ngọc Ngân bên cạnh cũng giật mình theo.
Viễn Trọng Chi là Cửu Nam Vương, nên tất nhiên sẽ có lực chấn động này.
“Cha nuôi.
“Đứng lên.
Lời của Viễn Trọng Chi, tất nhiên Đao Kiệt không dám không nghe, chỉ có thể đứng lên, sau đó, Đao Kiệt cứ như thế đứng một bên, không dám nói nửa lời.
Viễn Trọng Chi hít sâu một hơi, nói: “Đao Kiệt, cậu cũng là con của Viễn Trọng Chi tôi, cho nên, Viễn Trọng Chi tôi là người thế nào, cậu hiểu rõ đúng không?” “Vâng”
Đao Kiệt trả lời dứt khoát: “Theo như Đạo Kiệt biết, cha là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhất ngôn cửu đỉnh, cương trực ngay thẳng” “Vậy sao?”
Viễn Trọng Chi hỏi ngược lại: “Nhưng tại sao vừa rồi tôi ở trong mắt cậu lại trở thành người vô cùng xấu xa như vậy chứ?"
Đao Kiệt vội vàng quỳ xuống, nói: “Cha nuôi, Đạo Kiệt không có ý đấy.”
Phương Anh vội vàng đỡ Đao Kiệt từ dưới đất lên: “Kiệt, con làm gì vậy? Cứ phải quỳ xuống làm gì chứ? Không thể làm như vậy được.
“Mẹ, con...!
Viễn Trọng Chi tiếp tục nói: “Đao Kiệt, tôi biết cậu thích Quân Dao, từ nhỏ đã thích rồi.
Nếu như Quân Dao đồng ý, Viễn Trọng Chi tôi không nói hai lời, nhất định sẽ gả Quân Dao cho cậu.” “Nhưng, bây giờ tôi hỏi cậu một câu.
Nếu như Quân Dao chỉ xem cậu là anh trai, cậu sẽ cưỡng ép con bé sao?” Đao Kiệt ngẩn ra hai giây, trên mặt xẹt qua tia thế lương, có điều rất nhanh đã biến mất.
“Sẽ không”
Đao Kiệt trả lời rất chắc chắn: “Thật ra mấy năm nay con vẫn luôn cố gắng, nhưng con cũng đã sớm biết, Quân Dao không thể thích con được.
Cho nên, con cũng sẽ không cưỡng ép em ấy.
“Nhưng cho dù Quân Dao có thích con hay không, con đều sẽ không tiếc công sức ở phía sau bảo vệ em ấy.
Bây giờ con đã xem em ấy là em gái ruột của mình rồi.
“Cho nên cha nuôi, xin tha thứ cho sự đường đột và xúc động vừa rồi của con.
Trần Hùng ở một bên cũng thổn thức không thôi.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, Viễn Quân Dạo hiểu nhầm
Đạo Kiệt, nhào vào trong lòng Đao Kiệt khóc lóc.
Sau này Viễn Quân Dao cũng không nằng nặc đồi gả cho Trần Hùng nữa, cho nên Trần