Viễn Trọng Chi xua tay nói: “Chuyện này, tôi đã nói rồi, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của Quân Dao, nhưng chúng ta chúng phải có lễ nghĩa và sự tôn trọng” “Hơn nữa, người đến từ Tây Thục kia, bối cảnh của người ta không hề đơn giản, nhà họ Viễn chúng ta ở trước mặt người ta, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
“Nói không chừng cậu nhóc đó còn không nhất định sẽ nhìn trúng con nhóc nhà chúng ta đầu.
Trong lòng Trần Hùng hơi ngẩn ra, cho đến bây giờ, anh vẫn không hiểu lắm về các thế lực ở phía Nam.
Tây Thục, cũng là một tỉnh thuộc về phía Nam, có điều diện tích không lớn lắm, các thành phố cấp tỉnh cũng không nhiều.
Hơn nữa kinh tế nơi này cũng không quá phát triển so với tốc độ phát triển nhanh chóng của phía Nam, vẫn luôn bị giễu cợt là vùng đất hoang vu.
Mà bây giờ thỉnh Tam Giang cũng coi như là đứng đầu phía Nam, mặc dù Viễn Trọng Chi còn ngồi lên vị trí Tam Giang Vương, nhưng thật ra, nhà họ Viễn đã được coi là gia tộc hàng đầu tỉnh Tam Giang rồi.
Nhà họ Viễn lớn như vậy, ở trong miệng Viễn Trọng Chi, lại không thể so được với gia tộc ở Tây Thục kia, điều này có chút thú vị.
Vậy năm đó, trưởng bối Tây Thục trong miệng Viễn Trọng Chi, rốt cuộc là có lai lịch thế nào?
Cuối cùng, Phương Anh ở bên cạnh đã thu dọn bàn, lại múc cháo ra, đồng thời đưa cho Đao Kiệt một bát đây.
“Lát nữa mẹ đi tìm Quân Dao, nói với con bé.” Sau khi ăn xong, Trần Hùng lại đi đến chỗ Ngụy
Tuấn.
Khi Trần Hùng đến, Ngụy Tuấn đã dậy từ lâu rồi, mà ông ta đã dỡ bỏ hết các hình nhân gỗ trong sân.
Lúc này Ngụy Tuấn đang cầm đao trong tay, làm theo dao pháp của Trần Hùng, không ngừng bổ vào không khí.
“Ngụy tiền bối, tối qua ngủ thế nào?” Trần Hùng đi qua, hỏi