Thanh niên nhìn qua rất lịch sự, mặc dù anh ta không phải là loại hình rất đẹp trai, nhưng nụ cười đó giống như ánh nắng mùa đông vậy, vô cùng ấm áp.
“Chào...!chào anh”
Viễn Quân Dao vậy mà lại có chút nói lắp, vô thức giơ tay ra.
Viễn Quân Dao lúc này, tâm trạng đang rất rối loạn, cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nữa.
"Không được.”
Trong lòng Viễn Quân Dao đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ: “Mình đang làm cái gì vậy? Tình yêu sét đánh sao? Tên này nhìn kiểu gì cũng đều là một tên nhà quê, vừa rồi rốt cuộc mình bị làm sao vậy chứ?" “Đúng.
Mục đích lần này của mình chính là cho tên này một bài học, mình bị làm sao vậy chứ?”
Bàn tay chuẩn bị đưa ra của Viễn Quân Dao đột nhiên rụt lại, sau đó, trên mặt cô ta bắt đầu xuất hiện mây mù.
“Anh chính là Ngô Trung Kiên sao? Quả nhiên tôi đoán đúng rồi, một tên nhà quê đến từ Tây Thục.
“Còn có rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy, vậy mà lại để tôi đợi ở đây lâu như vậy.
Anh là cái thá gì chứ?”
Ngô Trung Kiên ngẩn ra, anh ta không ngờ thái độ của Viễn Quân Dao vậy mà lại đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy.
Anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, là một chiếc Nokia kiểu cũ, sau đó nói: “Cô Viễn, không phải chúng ta hẹn mười giờ gặp nhau sao? Bây giờ cũng chưa đến mười giờ nữa?” “Mười giờ sao?”
Viễn Quân Dao ngẩn ra một giây: “Không phải chín giờ sao?”
Sau đó cô ta dùng sức vỗ lên đầu mình một cái: “Hình như thật sự là mười giờ.
Trần Hùng ở bên cạnh thật sự vô cùng cạn lời.
Vừa rồi cô ta phàn nàn ở đây một lúc lâu, suýt chút nữa lật tung quá cà phê lên, bây giờ lại là do cô ta nhớ nhầm thời gian.
“Nhớ nhầm thì sao chứ? Tôi nói chứ con người anh sao lại không có một chút lịch thiệp phong độ nào vậy? Hai người chúng ta hẹn hò...!phì, không phải hẹn hò, là gặp mặt, thân là đàn ông, lẽ nào anh không nên đến trước một tiếng sao?” “Vậy mà lại