Theo sự phát triển của mấy phim tình cảm thông thường, sau khi Ngô Trung Kiên nghe thấy những lời nói này, chắc chắn anh ta sẽ hiểu lầm, thậm chí còn nổi trận lôi đình.
Nhưng điều khiến Viễn Quân Dao không ngờ tới là, tên Ngô Trung Kiên này sau khi nghe xong lời Viễn Quân Dao nói, không những không nổi giận một chút nào, trên mặt anh ta lại còn lộ ra nụ cười vô cùng nhẹ nhõm.
Trong nụ cười đó, thậm chí có thể đọc ra được chút ý nghĩa cảm kích.
“Cô Dao, thật sự không ngờ, cách nghĩ của cô và tôi lại giống nhau, đúng là tốt quá rồi.” “Cái gì?” Nhất thời, Viễn Quân Dao không phản ứng kịp, tại sao anh ta lại có phản ứng này? Không phải anh ta nên vô cùng nổi giận hay sao?
Ngô Trung Kiên nổi giận tới cực điểm, không chấp nhận cách nói này, sau đó Viễn Quân Dao để Trần Hùng giúp mình đấm tên này một trận ra trò, đây mới là tình tiết phát triển mà Viễn Quân Dao tưởng tượng.
Thế nhưng, tại sao anh ta lại không tức giận, ngược lại xem ra lại còn vô cùng vui vẻ nữa.
Khoảnh khắc này, Viễn Quân Dao đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác thất bại vậy.
Ngô Trung Kiên không chú ý tới loại thất bại này của Viền Quân Dao, dù sao sau khi anh ta nghe thấy lời Viễn Quân Dao nói, bản thân anh ta lại cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó anh ta lấy túi vải màu đen ở sau lưng xuống, kéo khóa, mở túi ra.
Trần Hùng nhìn thấy bên trong cái túi vải màu đen của anh ta lại có một cây còn ba khúc.
Nhìn cây còn ba khúc đó có vẻ bình thường nhưng nó lại cho người ta một loại cảm giác bá đạo khác thường.
Anh ta không lấy cây còn ba khúc đó ra mà lấy một tờ giấy niên thành ra, nói một cách chính xác thì là một tờ giấy hôn thú.
Tờ giấy hôn thú này chính là thứ mà mười năm trước Viễn Quân Dao và tiền bối của Tây Thục đã lập, hơn nữa bên trên vẫn còn ký tên của Viễn Quân Dao và vị tiền bối của Tây Thục.
Cứ như vậy, năm đó khi Viễn Quân Dao và tiền bối của Tây Thục lập tờ giấy hôn ước đó, mọi thứ không phải là lời nói đùa nơi đầu môi, càng không phải thuận miệng nói ra.
Có thể nhìn ra được, khi đó bọn họ làm vô