“Ha ha, Tinh Tú đã mua lại Minh Hạ của chúng ta với giá cao.
Qua vài ngày nữa, quản lý cao cấp của Tinh Tú sẽ tới tiếp quản Minh Hạ, đến lúc đó mấy người sẽ là nghệ sĩ của Tinh Tú, không liên quan gì tới tôi nữa.
“Có biết vì sao Phùng Tuyết lại trở nên thảm hại như vậy không? Còn không phải vì không biết tự lượng sức mình, đắc tội với Tinh Tú, đắc tội với Lý Chiến Minh và Lý Diệu Hương, con m* nó...!những người đó là người cô ta có thể dây được vào sao?” “Chồng chưa cưới của Lý Diệu Hương là người thừa kế của nhà họ Kiều, Kiều Tiết Thanh.
Đứng đằng sau Tinh Tú cũng chính là nhà họ Kiều.
Không khí xung quanh gần như trở nên động đặc lại, thông tin Minh Hạ bị Tinh Tú thu mua lại đã bắt đầu lan truyền từ ngày hôm qua nhưng vẫn chưa nhận được một kết luận chính xác nào.
Còn bây giờ, những gì Đặng Kim Minh nói ra đã là lời phán quyết cuối cùng.
“Đặng Kim Minh, vậy là ông đã bán hết tất cả chúng tôi đi rồi sao?”
Sau một hồi im lặng, một giọng nói phẫn nộ của một người phụ nữ đột nhiên vang lên, vô cùng có sức xuyên thấu.
“Ha ha, cái gì mà tôi bán mấy người đi chứ? Đấy là tôi đang tính đường cho mấy người, Tinh Tú là công ty giải trí lớn nhất trong các công ty giải trí ở miền Nam.
Không mấy mà mọi người sẽ trở thành nghệ sĩ của Tinh Tú, như vậy không tốt sao?” "Cả đám mấy người, sợ sau khu tới Tinh Tú người ta thật sự không cho xương gặm nữa sao.
Nếu đã là một con chó thì nên ngoan ngoãn trông nhà cho chủ nhân, đừng có không có chuyện gì mà cũng sủa loạn lên với chủ “Như thế thì không phải là một con chó không ngoan đâu.”
Cả nhóm nghệ sĩ tức đến phát điên, gã Đặng Kim Minh này đúng là quá quá đáng.
Mặc dù biết rõ ông ta không coi những người làm nghệ thuật là người nhưng cả đám nghệ sĩ cũng không làm được gì.
Giọng nói của người phụ nữ vừa nãy tiếp tục vang lên: “Vậy nên một cô gái xuất sắc như Phùng Tuyết lại bị mấy người dẫm đạp đến mức không thể ngóc đầu lên được đúng không?” “Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
Đặng Kim Minh cười rồi nói: “Ai bảo người phụ