Khuôn mặt cô tình nhân hiện rõ vẻ sợ hãi, cô ta chỉ vào phía trước chiếc giường lớn rồi lắp bắp nói: "Anh...!anh xem thứ kia là gì vậy?”
Dư Tấn Mạnh xoa mắt mình một cái rồi nhìn về phía trước.
Một giây sau, thần kinh ông ta như phải chịu một cú sốc cực lớn, ông ta bật khỏi giường ngồi dậy.
Lúc đầu ông ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, ông ta cấu mạnh vào đùi mình một cái, cơn đau nhói khiến ông ta nhận ra mọi chuyện là sự thật.
Lúc đó, phía trước giường của Dư tấn Mạnh từng xấp từng xấp tiền xếp cao thành đống, cái đống đó ít nhất cũng phải cao đến một mét, giống như một bức tường vậy.
“Chuyện này.
Ông ta cảm thấy đùi mình vẫn đang đau vì cú véo vừa nãy nhưng Dư Tấn Mạnh không dám tin đây là sự thật.
Tự dưng nửa đêm nửa hôm lại có một đống tiền xuất hiện trước mặt của ông ta, chuyện này rốt cuộc là sao? Nếu người khác gặp phải chuyện này nhất định sẽ sợ hãi đến mức suy sụp.
Không chỉ phía trước giường có một đồng tiền mà trên giường của ông ta chỗ nào cũng có tiền, tiền rải đầy khắp ở giường.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, cổ tình nhân nhặt một cọc tiền lên, một giây sau, cô ta giống như vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ nhất trên thế giới này.
Cô ta run rẩy ném xấp tiền vừa nãy đi.
“Tổng...!tổng giám đốc Mạnh, đây là tiền âm phủ.
Đầu của cả hai như cùng phát ra một tiếng nổ lớn, mặc là giữa đêm mùa hè nhưng Dư Tấn Mạnh và cô tình nhân của ông ta giống như vừa rơi vào một hầm băng.
Thậm chí cả căn phòng cũng lạnh lẽo như một hầm băng.
“Mấy người là ai?”
Đúng lúc đó, cô tình nhân của Dư Tấn Mạnh lại nhìn thấy mấy bóng người ở phía chiếc sofa trong phòng.
Dư Tấn Mạnh phản ứng nhanh, lập tức bật đèn lên.
Cả căn phòng trải đầy tiền âm phủ, còn ở bên này Trần Hùng đang ngồi trên một chiếc sofa bằng da thật, tay lắc lư một ly rượu vang vừa rót, nheo mắt nhìn về phía Dư Tấn Mạnh ở bên này.
Đứng đằng sau Trần Hùng là mấy người Tưởng Môn Thần, năm thành viên