Chứng đau nửa đầu của Kiều Tùng Châu, mặc dù đã đi tìm bác sĩ rất nhiều năm rồi nhưng cũng không có bất cứ hiệu quả nào, cho tới ngày hôm nay, chỉ cần trời nóng hoặc cảm xúc kích động thì đầu ông sẽ đau kinh khủng, vô cùng hành hạ người khác.
Mà Kiều Tiết Thanh cũng di truyền lại chứng bệnh này của cha mình, thường xuyên bị đau đầu.
Kiều Tùng Châu không phẫn nộ như Kiều Tiết Thanh tưởng tượng, ngược lại ông lại rất bình tĩnh: “Tiết Thanh này, hai năm trước cha đã nói với con rồi, mặc dù con trở thành người kế nhiệm vị trí đứng đầu của nhà họ Kiều, nhưng điều này là cha dùng để che mắt dư luận, ép buộc con gánh chịu.” “Nội bộ nhà họ Kiều có rất nhiều người không phục con, cho rằng sau khi cha lui về, con khó mà làm lên cơ sự, vậy nên khi đó cha mới nới với con, con nhất định phải làm ra được chuyện lớn trong thời gian ngắn, bịt miệng những người khác trong nhà họ Kiều.
“Hai năm rồi, con nói cho cha biết, mục tiêu nằm trong tay tỉnh Tam Giang khi đó con đã hoàn thành được bao nhiều rồi?”
Trái tim Kiều Tiết Thanh run lên mãnh liệt, anh ta vội vàng giải thích: “Cha, hai năm này con vẫn luôn cố gắng, hơn nữa bên phía tỉnh Tam Giang đã có mấy gia tộc lớn trong thành phố thành người của con rồi, rất nhanh sau đó là còn có thể liên kết họ thành một, giúp con nắm được tỉnh Tam Giang thôi.
“Rất nhanh, là nhanh bao lâu?” “Cha, vốn dĩ chiếu theo kế hoạch của con thì nhanh nhất là nửa năm, con có thể nắm được tỉnh Tam Giang, nhưng con không ngờ, giữa đường đột nhiên nhảy ra một Trần Hùng đáng chết, tên Trần Hùng đó rất khó đối phó.
Kiều Tùng Châu tiếp tục xoa đỉnh đầu mình: “Nhím và Sơn Dương đều chết trong tay Trần Hùng?” “Vâng.” Kiều Tiết Thanh gật đầu: “Không biết tên Trần Hùng đó từ đầu xông ra, thân thủ rất tốt, hơn nữa bên cạnh anh ta còn có một hàng cao thủ, hôm qua con cử người tới Cửu Nam giết Viễn Trọng Chi chính là bị Trần Hùng đột nhiên xuất hiện cản đường” “Thế nhưng cha à, hôm qua Viễn Trong Chi đã về quê ăn tết Trung Thu, Nhím định giết ông ta vốn dĩ là chuyện dễ dàng, không ngờ có người đã âm thầm báo tin cho Trần Hùng, cuối cùng dẫn tới mấy người Nhím đều bại hết.” “Ai báo tin?” Kiều Tùng Châu nhíu mày.
Kiều Tiết