Bạch Mã mặc đồ trắng, ở phía sau gật đầu: “Vâng thưa ông chủ.
Trong mắt Kiều Tiết Thanh lướt qua sự vui vẻ, cái gọi là hổ mọc thêm cái chính là đây.
Mặc dù lần này mất đi
Nhím và Sơn Dương nhưng lại có được Bạch Mã.
Bạch Mã này chính là một trong hai cao thủ hai mươi đời của nhà họ Kiều, có anh ta ở bên, Trần Hùng và đảm người bên cạnh anh căn bản không là gì cả.
“Cảm ơn cha nhiều.
Kiều Tiết Thanh lập tức cảm ơn.
“Đi đi, nhớ lời cha nói, trước bữa tiệc tế tổ nhà họ Kiều, phải làm nên cơ đồ" “Vâng thưa cha, trước bữa tiệc tế tổ, con nhất định sẽ tiêu diệt Viễn Trọng Chi và Trần Hùng, để cả Tam Giang biết nhà họ Kiều mới là mạnh nhất."
Kiểu Tiết Thanh đứng dậy, rời khỏi biệt thự của Kiều Tùng Châu.
Vừa đi tới cửa liền nhìn thấy trong tay Kiểu Tiết Dũng xách một túi đồ đi tới.
“Cậu ở đây làm gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của Kiều Tiết Dũng, trong lòng Kiều Tiết Thanh vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Kiều Tiết Dũng biến đổi, anh ta căn bản không ngờ tới mình lại gặp Kiều Tiết Thanh ở đây, anh ta vội vàng nói: “Chứng đau nửa đầu của cha nghiêm trọng hơn rồi, em ra ngoài đi xin bác sĩ trung y ít thuốc giảm đau, định mang qua cho cha” “Cậu đúng là có hiểu quá nhỉ."
Kiều Tiết Thanh híp mắt lại, cười lạnh.
Đứa con riêng như cậu ta lại muốn dùng cách này để lấy lòng cha, đúng thật là suy tính ngàn kế gớm.
Thế nhưng con riêng chung quy vẫn là con riêng, cho dù cậu ta có làm bao nhiêu chuyện cho cha đi chăng nữa, cuối cùng cậu ta vẫn chỉ là một loại công cụ thôi.
“Đưa cho tôi đi.”
Kiều Tiết Thanh đưa tay về phía Kiều Tiết Dũng, ra hiệu cho Kiều Tiết Dũng đưa túi thuốc ra.
Kiều Tiết Dũng hơi do dự, giống như đó chính là bảo bối của cậu ta vậy.
“Kêu cậu đưa ra, tại điếc hả?” "Da." Kiều Tiết Dũng bất lực, chỉ có thể đưa túi thuốc vào tay Kiều Tiết Thanh.
Kiều Tiết Thanh mở