Trần Hùng ngẩn ra, vội vàng lùi lại vài bước, sau đó anh nhìn thấy những vết kiếm lộn xộn, thế nhưng lại xếp thành một hàng chữ.
“Thanh phong phất phàm trần, quan tuyệt thiên đích gian.
”
“Tiên Việt Quan?”
Trong đầu Trần Hùng nháy mắt hiện ra ba chữ, đồng thời trong lòng lại nổi lên một cảm giác vô cùng vi diệu.
“Lão đạo sĩ này đã sớm biết mình muốn tới nên mới để lại lưu ý cho mình?”
Trong lúc nhất thời, ngay cả Trần Hùng cũng có cảm giác thật thần kỳ.
Nhưng mà rất nhanh Trần Hùng lại lờ mờ có cảm giác không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào nhất thời anh không thể nói rõ.
“Đi, hay là không đi?”
Cũng không biết vì sao trong lòng Trần Hùng cảm thấy có chút rối rắm, thậm chí có thể nói từ khi gặp sư phụ mình xong cũng chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như vậy.
“Rốt cuộc là mình rối rắm cái gì?”
“Vốn dĩ mình tới đây không phải là để tìm lão đạo sĩ này sao? Bây giờ người ta để lại hành tung cho mình, mình lại lo dự cái gì?”
Nghĩ như vậy Trần Hùng liền nhịn không được cười tự giễu, sau đó từng bước nhảy xuống, hỏi du khách xung quanh: “Xin hỏi, mọi người có biết Tiên Việt Quan ở nơi nào không?”
Du khách ở đây đều tỏ vẻ không biết, dù sao bọn họ cũng giống Trần Hùng, vừa mới đến, làm gì biết Tiên Việt Quan là ở chỗ nào.
Vì thế Trần Hùng chỉ có thể hỏi mấy hộ gia đình ở trên núi Bồng Lai, trải qua một lúc Trần Hùng rốt cuộc hỏi được Tiên Việt Quan ở chỗ nào, nơi này là một nơi vô cùng hẻo lánh tịch mịch trên đỉnh núi Bồng Lai.
Bây giờ núi Bồng Lai đã phát triển thành một thánh địa du lịch, rất nhiều đạo quan và chùa miếu trên núi đều đã thay đổi tính chất, thường là vì mục đích thương mại.
Chỉ có ở Tiên Việt Quan không rơi vào phàm tục, vẫn duy trì bản tính vốn có của nó.
Quang cảnh không được rực rỡ, hơn nữa địa thế hẻo lánh, du khách đến nơi này thăm viếng gần như đều lạc đường, Trần Hùng cũng