Một ông già tựa như một pho tượng đang ngồi ở bên kia, lão đạo sĩ ngồi xếp bằng trên một cái nệm hương bồ, nhắm mắt ngồi tĩnh tọa.
“Đến đây.”
Người của lão đạo sĩ đã chờ ở đây từ rất lâu rồi.
Đối với loại chuyện này, Trần Hùng đã không còn cảm giác được kinh ngạc nữa.
Trần Hùng đi về phía lão đạo sĩ chắp tay hành lễ.
Sau khi hành lễ xong thì cũng tự giác ngồi xếp bằng ở trên cái nệm hương bồ đối diện lão đạo sĩ.
“Trước tiên có thể tắt hết tất cả các thiệt bị điện tử trên người của cậu đi được không?” Lão đạo sĩ cười hỏi, bộ dạng cực kỳ khách khí.
Trần Hùng gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra tắt đi.
Nơi này cũng coi như là cánh cửa của vùng đất thanh tịnh, đối phương có loại yêu cầu này cũng có thể coi như là yêu cầu hợp tình hợp lý.
“Người trẻ tuổi, phải xưng hô với cậu như thế nào?” Thấy Trần Hùng đã tắt điện thoại di động đi, vị lão đạo sĩ mới bắt đầu đặt câu hỏi.
“Vãn bối họ Trần, tên có một chữ Hùng, không biết đạo sĩ tên là gì?”
Vị lão đạo sĩ nhẹ nhàng vuốt vuốt làn râu bạc trắng dưới cằm nhưng cũng không có ý trả lời.
Lúc này Trần Hùng mới biết hình như vị đạo sĩ cũng không hề muốn tiết lộ danh tính của mình cho nên anh cũng không tiếp tục truy hỏi.
Sau khi ngồi gần vị đạo sĩ, Trần Hùng có thể rất cảm giác được rõ rệt một luồng hơi thở cổ xưa trên người vị đạo sĩ này hoàn toàn là tự nhiên, tựa như đã hòa làm một thể với đất trời nơi đây.
Cái này, chính là thế ngoại cao nhân trong miệng Trình Hữu Đạo đã nói, một chút không sai!
“Người trẻ tuổi, cậu có một gương mặt tà ác, ác từ trong lòng sinh ra nhưng lại mang dã tâm cực lớn, trong lòng lại mang theo nghi ngờ.
Nếu như vẫn còn để nó phát triển chỉ sợ rằng sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
“Rắn lớn thành rồng, cũng không biết là thần hay là ma! Đứng trước ngã ba, phải lựa chọn như thế nào chỉ dựa theo con đường mà cậu hướng đến.
Một bước sai, vực sâu vạn trượng, từng bước sai, vạn kiếp bất phục.
Nếu như cậu một lòng hướng đạo thì nhất định sẽ có được trời cao biển rộng.”
Vị lão đạo sĩ này nói đôm đốp một tràng.
Nghe thì có vẻ cực kỳ mơ hồ ảo diệu.
Nhưng mà Trần Hùng cũng có thể từ bên trong cảm nhận được một vài điều, chỉ sợ là vị đạo sĩ này chỉ mới nhìn nét mặt của anh đã đọc được không ít quá khứ của anh.
Trải qua sáu năm đẫm máu ở nước ngoài, quả thật đã khiến cho toàn thân trên dưới của Trần Hùng ngập tràn một luồng hơi thở hung ác.
Lúc trước bởi vì ở trước mặt hai người Lâm Ngọc Ngân cùng Lâm Thanh Thảo nên Trần Hùng tận lực ẩn đi cái