Giản Lâm nhận hộp cơm, nói trong lòng: Đây không phải là vấn đề về đầu bếp, đây là vấn đề về lãnh đạo.
Dưới sự diễn xuất ổn định của mình, Giản Lâm đứng chờ một người đàn ông gầy gò, mỏ chuột tai khỉ đến.
Người đàn ông đó gầy nhưng không cao, chắc còn chưa đến 1m7, áo len khoác ngoài chiếc áo ghi lê màu nâu, dáng người nhỏ yếu, cậu không có ý xúc phạm đâu nhưng người đàn ông đấy vừa chạy vừa nhảy quả thực vô cùng giống con khỉ.
Hắn chính là người phụ trách sản xuất đã cắt đứt liên lạc với Giản Lâm – Hoàng Minh hay còn được gọi là Hoàng gầy.
Trong ê-kíp sản xuất do giảm đốc sản xuất đứng đầu, ngoài bản thân giám đốc là người có quyền lực cao nhất thì quyền hắn là lớn nhất, những chuyện chính thì giám đốc làm, còn những chuyện không đáng để quan tâm thì hắn làm.
Giám đốc mấy ngày hôm trước có nói: "Sắp xếp xe đón đưa tận cửa, lái xe đi qua đi lại không tốn thời gian, chuẩn bị sớm đi là vừa."
Hoàng gầy: "Được, giờ tôi đi làm ngay."
Vừa quay đầu đã trở mặt, xe hay gì đó hắn mới không thèm sắp xếp =)))
Lúc này đi ra đón Giản Lâm cũng chỉ là đang làm bộ, thật ra hắn căn bản không đem diễn viên chính mới này để vào mắt.
Giản Lâm? Ai vậy, không quen biết.
Ồ, đã sắp tới rồi sao? Đi thì đi đi, người mới mà thôi, lại còn không có tiếng tăm, lấy gì để có đãi ngộ xe đón xe rước.
Nhưng chuyện gì cũng không thể làm tuyệt đối, trước mặt người ta vẫn phải làm bộ làm tịch, ít nhiều gì cũng là diễn viên chính.
Hoàng gầy chạy ra từ khách sạn, khuôn mặt bày ra biểu tình hối lỗi: "Giản Lâm đúng không?"
"Xin lỗi, xin lỗi, là do tôi không chuẩn bị tốt."
"Hành lý đưa cho tôi đi, để tôi cầm cho, không không không, cậu cứ nghỉ ngơi đã, để tôi."
"Nặng hả? Không sao cả, vali có bánh xe kéo, có thể nặng thế nào được......"
"!"
Âm thanh thân thiện làm bộ làm tịch đột nhiên im bặt, bởi Hoàng gầy phát hiện Giản Lâm không hề khách khí với hắn, và hai cái vali kia thì hắn không thể nào nhẹ nhàng kéo đi được.
Không chỉ có bởi vì vali nặng, chủ yếu là bởi vì những cái bánh xe kém chất lượng đã bị dính bùn.
Hoàng gầy: "......" Đậu móa.
Giản Lâm thu tất cả vào trong mắt, đáy mắt mỉm cười, cũng giả vờ: "Hay để tôi xách cho."
Hoàng gầy cười gượng: "Xem ra cậu mang nhiều đồ lắm ha."
Giản Lâm: "Bởi vì phải quay ba tháng, cho nên mang thêm nhiều quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt."
Đồ dùng sinh hoạt của cậu là đá hay gì mà nặng đến thế!?
Hoàng gầy: "Thật ra ở đây có siêu thị, cần cái gì cũng có thể mua, không cần mang nhiều đồ như vậy."
Nói xong buông vali xuống, quơ quơ cánh tay, tự tìm cho mình một cái bậc thang: "Vậy cũng......!được, cậu xách đi, lỡ tôi mạnh tay quá lại làm hỏng mất đồ quan trọng của cậu."
Giản Lâm cầm lấy, mỗi tay một cái vali.
Hoàng gầy dùng dư quang thoáng nhìn, nhìn thiếu niên bên cạnh kéo hai chiếc vali nhẹ nhàng bước đi, hắn đột nhiên cảm thấy mất mặt; lại quay đầu nhìn thêm vài cái, phát hiện Giản Lâm từ khuôn mặt đến vóc người chỗ nào cũng đều là ngàn dặm mới tìm được một, vô cùng có chút tự tìm mất mặt không thoải mái.
A, đúng là..
Vì thế vừa đến sảnh lớn của khách sạn, còn không đợi làm thủ tục nhận phòng, Hoàng gầy đã tìm lí do trốn trước.
Trước khi trốn hắn chỉ nói một câu mình đang vội, một câu chăm sóc đúng trách nhiệm nghề của hắn cũng không có, để lại một mình Giản Lâm trước quầy lễ tân.
Sau quầy lễ tân là một cô gái mới hai mươi, nhìn thấy Giản Lâm hai mắt cũng muốn trố ra, thầm nghĩ đây là diễn viên sao? Quá đẹp trai rồi! Cơ mà hơi lạ mắt, mình chưa thấy ở trên TV bao giờ, người mới sao?
Lại nhận chứng minh nhân dân, 18!?
!!!
Má ơi! 18 là có thể sinh ra một khuôn mặt như vậy sao? 18 đó!!!
Cô tiếp tân trong lòng mạnh mẽ hít không khí, ngoài mặt bình tĩnh, nhìn máy tính xử lý thủ tục, nói: "Phòng ngài ở tầng 13, thanh máy ở hành lang bên phải."
Ánh mắt Giản Lâm nhìn qua quầy lễ tân cùng sảnh khách sạn: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Cô tiếp tân: "Lầu một có nhà ăn cùng siêu thị, đều mở 24/24, lầu hai có phòng tập thể thao, mở từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối.
Có việc gì thì có thể gọi số tổng tài, ba số không." Nói rồi đưa cho cậu thẻ phòng và chứng minh nhân dân.
Giản Lâm nhần lấy, nhìn số phòng: 1306.
Cô tiếp tân lễ phép mỉm cười: "Chúc quý khách nhận phòng vui vẻ." Nội tâm: Đẹp trai đẹp trai quá đi mất!
Giản Lâm quá đẹp trai kéo hai cái vali không thể nào đẹp hơn bước vào thang máy lên lầu.
1306, đây một căn phòng kinh doanh với diện tích hơn 30 mét vuông.
Bên tay trái là buồng tắm, tay phải là tủ quần áo và bàn trà, bên trong có cái giường màu trắng lớn đơn giản, ngoài ra cũng có TV, internet, điều hòa, thứ gì nên có đều có.
Ở những đoàn phim không thiếu tiền khác, đây tuyệt đối không phải là đãi ngộ mà diễn viên chính nên có, cho dù là diễn viên chính mới đi chăng nữa.
Bởi vì Giản Lâm vừa mới đi dạo vài vòng dưới lầu, đây là khách sạn cấp tốc, tiêu gian, phổ gian, giường lớn, thương vụ, thêm mấy thứ hiện đại, phòng cậu ở đã là phòng tốt nhất.
Thật ra ngẫm lại là có thể hiểu, toàn bộ hạng mục từ đầu đến cuối những gì chỉ cần có thể tàng hình liền tàng hình, nơi quay phim cũng là bãi đất hoang trước sau không nhà ở, không có hàng quán.
Một khách sạn như vậy, cho dù có không tốt cũng là bởi vì gấp rút xây dựng để đẩy nhanh tiến độ quay phim, đoàn phim có thể sắp xếp nhiều người như thế đã là không tồi, làm gì còn thời gian bố trí những cái khác.
Trong lòng Giản Lâm hiểu rõ, đây không phải đoàn phim keo kiệt, cũng không phải ai cố ý sắp xếp cho cậu phòng này.
Cơ mà cũng không phải cậu muốn bắt bẻ, những lúc làm diễn viên quần chúng đóng phim vào buổi tối, chỗ ngủ đều là lộ thiên, mái hiên hay lều, hay bất kì chỗ nào chỉ cần chỗ đó trông không quá thảm, so sánh với điều kiện đơn sơ trước kia phòng thương vụ này đã đủ tốt.
Vẫn là câu nói kia, lòng yên lặng.
Giản Lâm thu dọn hành lý—— đẩy một cái vali đến sát tường, mở cái vali còn lại lấy quần áo và đồ dùng sinh hoạt bên trong ra sắp xếp.
Trước khi sắp xếp, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chương Niệm Niệm và Giản Lai báo cậu đã tới rồi.
Chương Niệm Niệm lúc này còn đang học, không trả lời.
Giản Lai rất nhanh đã trả lời: Được.
Vừa nhìn là biết đang bận trông tiệm, không rảnh để diễn cảnh huynh đệ tình thâm.
Giản Lâm thu dọn hành lý, chưa được một lúc thì Nhị Béo đã gọi điện thoại lại: "Đoàn phim của mày không biết muốn quay cái gì mà làm thần thần bí bí, tao phí nước miếng cả buổi cũng không lấy được gì.
Chỉ có thể giúp mày đi xin WeChat của bảo vệ cửa, đang gửi sang cho mày, đợi một chút."
Nhị Béo cũng không nhiều lời: "Tao về đã, mày có việc thì gọi tao, tao lập tức tới dù sao cũng không xa."
Giản Lâm: "Oke."
Vừa mới tới, không có gì để dọn dẹp, đồ đạc cũng được thu dọn nhanh chóng, trong lúc này thỉnh thoảng sẽ có tiếng bước chân, tiếng bánh xe của vali từ bên ngoài cánh cửa truyền vào phòng.
Giác quan của Giản Lâm rất nhạy, nghe được rất rõ ràng, nhàn rỗi quá liền thử phân loại, nhóm người vừa đi qua có khoảng bốn đến năm người, trong đó có một nữ sinh đã đi qua đi lại hành lang khá nhiều lần, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm, hẳn là đang bất mãn với cái gì đó.
Giản Lâm thường ngồi xổm trong đoàn phim, quen người, lại càng quen đủ loại âm thanh vang lên bên tai.
Cậu không để ý nữa, tiếp tục dọn cho xong.
Chờ đến lúc xong hết tất cả, Giản Lâm mới đến thang máy xuống lầu.
Một là để làm quen với môi trường, hai là ăn cơm trưa —— nếu ê-kíp sản xuất không để ý cậu, cũng không báo cho cậu cần làm những gì, thì cậu đành tự quản bản thân vậy.
Điều tốt là căn tin ở lầu một luôn được tự chọn đồ ăn ngay cả khi giờ đã là chiều rồi, nhưng mà ——
"Đây là thức ăn kiểu gì vậy? Sao lại mặn như thế!?"
"Đệt, như thế này ai ăn được."
Căn tin ở khách sạn chuyên dụng trong đoàn phim là một nhà hàng buffet, thức ăn được hâm nóng trong nồi giữ nhiệt, được bày trên hai cái bàn dài đã trải khăn trắng, có thịt, có rau cũng có hoa quả, chén đũa để ở góc bàn, muốn ăn cái gì thì tự mình lấy.
Giờ phút này đã là hơn hai giờ chiều, nhà ăn rất ít người.
Giản Lâm đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám, vào vào cửa đã bước về phía bàn ăn, đưa lưng về hướng sảnh ăn.
Không ai chú ý tới cậu, bởi ai cũng cho rằng chắc cậu cũng chỉ là công nhân của đoàn phim.
Bởi vì đây là dự án mới, không ai quen ai, những người tới cơ bản đều ngồi ăn một mình, nhưng hành vi của tất cả mọi người lại rất đồng đều: Lấy cơm, ngồi xuống, đưa đồ ăn vào miệng, nhíu mày, phun ra.
Giản Lâm cũng không kìm được mà nhổ ra.
Có hàng vạn đầu bếp trên cuộc đời này, vậy mà ở đây còn mời được người nấu khó ăn như vậy cũng thật là có trình độ.
Giản Lâm không nhẫn tâm tự đầu độc chính mình, lưu loát thả đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng.
Bàn ăn phía sau truyền đến động tĩnh.
Một người nam nhân lớn tiếng nói: "Như vậy cũng quá khó ăn rồi! Tổ kịch vụ đều mặc kệ hết sao?"
Một người khác: "Shh."
"Cái gì?"
"Ngày hôm qua tôi đã tới rồi, buổi sáng đã nghe người ta nói, căn tin bên này không phải do khách sạn phụ trách, là đoàn phim chúng ta tự mình làm."
"Vậy thì không phải vừa lúc sao, tìm tổ kịch vụ, bảo bọn họ đổi đầu bếp."
"Cậu như thế thì không hiểu rõ rồi, tổ trợ lý sản xuất chính là một cái hố sâu, cả đoàn phim ngoại trừ đóng phim, còn cái gì không phải họ quản nữa? Đồ ăn ăn ngon hay không, chả lẽ bọn họ có thể không biết?"
"Có ý gì?"
"Haha, còn có thể có ý gì, ra oai phủ đầu chứ còn gì, khiến cho tất cả đều phải hiểu rằng, những ngày tháng sau này đắc tội ai thì đắc tội chứ đừng đắc tội bọn họ."
"Đệt."
"Đừng có lại gần, đi thôi."
"Đi đi đi, không ăn nữa, lão tử đến siêu thị bên cạnh mua mì gói.
Cơ mà biểu tình này của cậu có ý gì?"
"Siêu thị bên cạnh cũng là trợ lý sản xuất lo, mì gói 15 tệ một bịch, cậu muốn mua không?"
"Đệch mợ!"
Giản Lâm: Tôi cũng đệch mợ.
Thật ra Giản Lâm trước kia đã từng bỏ bữa, đã từng ăn không đúng giờ, cho dù có hoạt động cả ngày cũng không có vấn đề gì.
Nhưng từ khi cậu qua 17 tuổi, kỹ năng này cứ thế qua một đêm đột nhiên biến mất, không ăn là không có khả năng, ăn không đủ no là không đủ, tuổi 18 rồi không ăn chính là muốn đòi mạng cậu.
Mới vừa đến còn chưa được một ngày, diễn cũng chưa kịp diễn, tổ trợ lý sản xuất làm như vậy cũng gần như muốn mạng cậu.
Giản Lâm bỏ khăn giấy xuống bàn, đứng dậy.
Nhưng cậu không giống như hai nam nhân bàn phía sau trực tiếp rời đi, mà là đến hỏi bác gái đứng bên cạnh bàn thức ăn đóng một hộp cơm trắng mang về.
Bác gái nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, bản năng làm mẹ bộc phát: "Không ăn nổi sao, các cháu nên nói với lãnh đạo vài câu, không phải đầu bếp bên khách sạn của dì nên không quản được.
Ăn mỗi cơm trắng không có dinh dưỡng đâu."
Giản Lâm nhận hộp cơm, nói trong lòng: Đây không phải là vấn đề về đầu bếp, đây là vấn đề về lãnh đạo.
Chuyến đi đến căn tin lần này thật sự tệ, Giản Lâm xách theo hộp cơm đóng gói, không vội vã lên lầu, mà là đến siêu thị bên cạnh mua đồ ăn trước.
Không đi thì hay rồi, vừa đi liền muốn mất luôn cái mạng nhỏ mới mười tám của mình.
15 tệ một gói mì gói thì tính là gì, sữa chua bên ngoài có 7,8 tệ, bên này thống nhất bán 15 hết, bánh mì, bánh quy, đồ ăn vặt toàn bộ đều tăng gấp bội, cả bịt mắt, băng keo cá nhân, bình giữ ấm, bình xịt vết thương hay đồ dùng hằng ngày bình thường cũng bị tăng giá.
Khó trách lúc vừa mới đi vào, hai người nam nhân lúc nãy ở bên nhà hàng đã trắng tay rời khỏi từ cửa bên kia, bóng dáng chứa đầy bất đắc dĩ: Tôi không xứng.
Giản Lâm cũng trốn luôn.
Cậu lên lầu, động tác không chút dư thừa, vừa vào cửa liền lôi cái vali được dựng ở ven tường, đặt nó xuống, kéo khóa rồi mở ra ——
Trong góc của vali có một bịch nilon lớn, trong đó toàn bộ là túi đóng gói chân không màu trắng.
Túi chân không trong suốt, phát họa rõ hình dạng nguyên bản của món đồ bên trong nó: một miếng đùi gà dài, một quả trứng.
Giản Lâm thản nhiên cầm lấy một cái, dùng răng xé một bên của túi rồi nhẹ nhàng bóc ra......!
Miếng đùi gà bên trong được ướp thơm nồng, đây chính là đùi gà đặc trưng của quán cháo dì Chương với giá 10 tệ một cái.
Giản Lâm bước đến bên bàn, ngồi xuống ghế rồi mở hộp cơm trắng ra, đặt đùi gà lên phía trên, mới vừa bẻ đôi đũa dùng một lần ra, mùi thịt đã khuếch tán trong căn phòng nhỏ.
Giản Lâm: Ăn thôi.
Mới vừa cắn được hai miếng điện thoại cậu rung lên.
Giản Lâm một bên ăn một bên cầm lấy