Anh nhớ tới đêm mưa ở ngõ nhỏ hôm đó, thiếu niên dính mưa ướt đẫm áo trong tay cầm cây gậy đánh vừa chính xác vừa tàn nhẫn.
Giản Lâm chưa bao giờ nhìn thấy trợ lý của Hoàng gầy, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng suy đoán cậu đoán được từ giọng điệu và sắc mặt của trợ lý rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trong khách sạn.
Giản Lâm sau khi lên xe chỉ hỏi trợ lý hai câu nhưng người kia chỉ lo lái xe nhanh như bay, nói rất không bình thường, giải thích cũng không rõ ràng.
Chờ cho đến khi tới khách sạn, sảnh đợi vô cùng vắng vẻ.
Trợ lý vô cùng vội vã, cô tiếp tân sau quầy nhẹ vẫy tay với Giản Lâm.
Giản Lâm ý bảo trợ lý từ từ đã, đi về phía quầy tiếp tân.
Cô tiếp tân che miệng nhắc nhở cậu: "Đại lão tới."
Ai cơ?
Cô tiếp tân: "Phương Lạc Bắc."
Giản Lâm: "Cảm ơn."
Trợ lý ở cách đó không xa lại thúc giục: "Đi thôi, đi nhanh đi."
Giản Lâm nhanh chóng đuổi kịp trợ lý.
Chuyện Phương Lạc Bắc đã đến, nói ngoài ý muốn cũng không tính là ngoài ý muốn, bởi vì bọn họ đã gặp nhau cách đây không lâu.
Chỉ là lúc đó không nghĩ quá nhiều, giờ phút này mới có thể xác nhận rằng đoàn phim này có quan hệ với Phương Lạc Bắc.
Còn về phần là quan hệ gì thì Giản Lâm vẫn không không nghĩ nhiều.
Bởi vì có nghĩ cũng vô dụng, sự thật khách quan cũng không vì suy đoán của cậu mà phát sinh chuyển biến nào đó.
Giặc tới thì đánh, nước dâng lên thì chạy, trước tiên cứ xem tình hình thế nào đã.
Giản Lâm đi theo trợ lý vào bên trong, rất nhanh liền thấy một đám người tụ quanh cửa siêu thị.
Trợ lý: "Nhường đường một chút, mau nhường đường, tìm thấy thầy Giản rồi!"
Giọng của trợ lý vang lên dọa sợ một nhóm người trước cửa siêu thị.
Mọi người nhanh chóng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên đi bên cạnh trợ lý: Vừa trắng lại vừa đẹp trai, cậu thiếu niên mặc một chiếc áo thun màu xanh xám, bên ngoài là một cái áo khoác dài đến khuỷu tay, lạnh nhạt nghiêng người, nhỏ giọng nói một câu "Cho qua ạ", đi ngang qua đám người vào siêu thị.
Bởi vì cách rất gần nên ai cũng có thể nhìn rõ làn da thanh tú của cậu, mặt mày thâm thúy, sống mũi thắng tắp, xương quai hàm đẹp đẽ, hoàn hảo.
Quá trẻ! Sạch sẽ, đẹp trai, trầm lặng nhưng đầy sức sống đều là những đặc điểm mà chỉ có trên người các thiếu niên, đặc điểm này nổi bật đến mức không ai có thể làm ngờ và chỉ có thể kinh ngạc nhìn theo.
Nhìn theo Giản Lâm nhẹ giọng nói "Cho qua ạ", rồi đi vào bên trong.
Đoàn phim lại một lần nữa xôn xao, ríu rít hỏi ——
"Cậu ấy chính là thầy Giản sao? Cũng quá là trẻ rồi!"
"Đây là diễn viên chính của phim sao?"
"Đờ mờ, thiếu niên này cũng quá đẹp trai rồi đó!"
"Có ai quen không? Có ai biết cậu bé đó không?"
"Không quen, không quen." "Đều không quen."
"Đệt, một nhóm chúng ta rốt cuộc đến đây để làm gì mà này không biết, kia không biết, cái gì cũng không biết."
"Đừng nói nữa, nhìn bên trong đi!"
Trong siêu thị, Giản Lâm đi đến trước mặt ba người kia.
Cậu nhìn Hoàng gầy, Phương Lạc Bắc, còn có một người đàn ông mập mạp bên cạnh Lạc Bắc —— người này lúc trước cậu đi chụp ảnh đã có gặp qua, có chút ấn tượng, chắc cũng là người trong đoàn phim.
Giản Lâm không nói gì, im lặng xem xét tình hình, mà cả ba người đó cũng nhìn cậu.
Người mở miệng đầu tiên chính là Hoàng gầy, nghe giọng như sắp khóc tới nơi: "Thầy Giản, cuối cùng cũng tìm được cậu, cậu đi đâu vậy?"
Vấn đề đi đâu này, đúng là khá khó để trả lời.
Cậu cũng không thể nói rằng là bởi vì cậu quá rảnh nên đơn giản là đi giao chục đơn hàng từ bên ngoài vào đoàn phim đúng không.
Mà vừa nãy trợ lý kia còn gặp cậu ở cổng lớn——
Trước kia nếu gặp tình huống này, Giản Lâm sẽ tùy tiện nói dối một câu: Đi loanh quanh thôi.
Nhưng hôm nay......!
Giản Lâm bất động thanh sắc nhìn sang Phương Lạc Bắc rồi cũng vô tình chạm đôi mắt đầy ý vị của anh.
Ánh mắt đó gần như là điện giật, Giản Lâm bắt đầu vô nghĩa: "À, tôi không đi đâu cả, chỉ ra ngoài gọi cơm thôi."
Chỉ một câu liền khiến nhóm quần chúng nổi giận.
Là người sao, vẫn còn là người sao, đến cả diễn viên chính cũng đói!
Đây là bắt nạt diễn viên mới! Bắt nạt rõ ràng!
Hoàng gầy muốn quỳ tới nơi, vội vàng cho bản thân một cái bậc thang bước xuống: "Thầy Giản muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi chứ, tôi sẽ giúp cậu làm, nếu cậu muốn ăn món bên ngoài thì cũng cứ nói với tôi một tiếng, tôi có thể lái xe chở cậu ra ngoài."
Giản Lâm làm ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Hóa ra là có xe sao, lúc tôi tiến tổ đâu có thấy xe ở gần khách sạn đâu, còn cho rằng bên đoàn phim có lẽ là tạm thời chưa sắp xếp xe, cho nên mới không dám làm phiền đến Hoàng ca."
Nhóm quần chúng lại lần nữa nổi giận.
Tốt ghê, hóa ra không chỉ có chúng tôi đi muốn gãy chân vào, ngay cả diễn viên chính cũng có đãi ngộ này!
Hoàng chó ngươi nhận lấy cái chết đi!
Đâu chỉ nhận lấy cái chết, mặt của Hoàng gầy cũng đã tái đi rồi.
Hắn muốn cãi lại, nhưng những gì Giản Lâm nói đều là sự thật, mà sự việc này là do hắn ra oai phủ đầu rồi lấy luôn cái mạng hắn mà.
Bởi vì đối với diễn viên chính mà nói, sau khi tổ sản xuất nói chuyện, việc an bài đâu phải chỉ là hành trình đưa đón vào khách sạn, sắp xếp chỗ ở đơn giản như vậy.
Dựa theo quy định, tổ sản xuất phải giải thích trước cho diễn viên chính về từng bộ phận khác nhau trong đoàn, sau đó thêm WeChat, thêm vào nhóm, báo cho diễn viên có vấn đề gì thì nên đi tìm tổ làm việc nào, còn phải đưa cho lịch trình cho diễn viên trước, nói cho diễn viên sau khi tiến tổ mỗi ngày sẽ có việc gì, để cho diễn viên chuẩn bị sẵn sàng trước.
Vốn những việc này đều là trợ lý của diễn viên cùng tổ sản xuất quản lý, không cần bản thân diễn viên phải nhọc lòng.
Còn đến Giản Lâm chính là một mình xách hai cái vali, không hề có trợ lý trong khi trong quy định tổ sản xuất cần phải sắp xếp ít nhất hai người đến làm trợ lý cho cậu, bởi vì thân là diễn viên chính, quay đi quay lại đều phải bận bịu đóng phim thuộc lời, không thể nào tự mình múc cơm rót nước dọn ghế nghỉ chân.
Nhưng hiện tại......!
Hoàng gầy cảm giác mình sắp chết rồi, trước khi chết lại bắt đầu liều mạng giãy giụa: "Thầy Giản đến giữa trưa mới vào, một lúc sau tôi đã muốn sắp xếp, kết quả liền gặp phải việc gọi đồ ăn bên ngoài, đây không phải là do hơi chậm một chút sao."
Giản Lâm một kích giết chết: "Xuống lầu? Tôi ở tầng mười ba lận."
Hoàng gầy: "......"
Triệu Húc Đông nhịn cười đến mức suýt nữa bóp nát hộp mì ăn liền trong tay.
Thằng bé này cũng thật có ý tứ.
Mà ánh mắt của Phương Lạc Bắc nãy giờ vẫn dừng lại trên khuôn mặt của Giản Lâm.
Anh nhớ tới đêm mưa ở ngõ nhỏ hôm đó, thiếu niên dính mưa ướt đẫm áo trong tay cầm cây gậy đánh vừa chính xác vừa tàn nhẫn.
Lúc ấy có bao nhiêu tàn nhẫn, giờ phút này liền có bấy nhiêu "Vô tội", Hoàng gầy một câu cậu một câu, vẻ mặt luôn tỏ ra không hiểu, nói một lúc, dư quang cậu lại đảo