Giản Lâm: Chỉ tổn thương nhau thôi.
Quay xong, dọn thiết bị, điều chỉnh ánh sáng, hậu trường lại một lần nữa vô cùng bận rộn.
La Hồng rất tin tưởng Giản Lâm, sau khi diễn thử mấy lần, hắn cho rằng đã khá ổn liền bắt đầu quay chính thức.
Nhưng lần này không chỉ quay cảnh hai người đi lên lầu, mà là quay một người đi từ dưới lên, sau đó thời điểm đi qua đụng vai một cái, còn phải quay cảnh quay phụ của mỗi người đi đến cầu thang và vẻ mặt của Lâm Dự khi liếc nhìn Lâm Hi.
Điều này tương đương với việc phải quay nhiều cảnh, cùng một nội dung nhưng phải quay nhiều lần.
Giản Lâm luôn có trạng thái tốt trước ống kính, bắt đầu quay một cái thì cậu là Lâm Hi: Cậu bước lên lầu, vừa đi vừa nghĩ điều gì đó.
Phương Lạc Bắc nhập vai lại càng nhanh, quay cái gì cũng có hiệu suất cao, biểu cảm của anh khi nhìn thấy Lâm Hi, trực tiếp quay một lần đã qua, không cho La Hồng cơ hội quay lần thứ hai.
Mà mỗi lần đến phiên Phương Lạc Bắc quay, La Hồng đều sẽ kéo Giản Lâm tới trước máy quay phim, dặn dò cậu: "Xem nhiều sẽ học được nhiều." Lại che miệng lại sau đó hạ giọng, lén lút giảng: "Người ta tốt xấu cũng là tam kim ảnh đế, nhân phẩm tính cách gì đó đối với cậu mà nói không quan trọng, diễn mới là mấu chốt, cũng không phải lần nào cũng có thể hợp tác với ảnh đế, có cơ hội này thì nhất định phải nắm bắt."
Giản Lâm đồng ý: "Vâng ạ."
La Hồng cười: "Ai, cậu nói xem sao tôi lại vừa ý cậu như thế này." Nghĩ nghĩ, "Là do ánh mắt tôi tốt." Lại nói: "Cậu nói xem có ai thích tôi không?"
Lời này chọc Giản Lâm bật cười, cũng nói: "La đạo, anh cũng có người thích mà."
La Hồng thấy cậu cười, hỏi cậu: "Trước kia lúc cậu ở đoàn phim khác, thật sự không có đạo diễn nào tinh mắt để ý cậu như tôi sao?"
Giản Lâm: "Có ạ."
La Hồng: "Ai vậy?"
Giản Lâm: "Vương đạo."
La Hồng sửng sốt: "Hả? Ai?"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét to: "Tiểu Lâm Lâm!" Tổng đạo diễn phim《 Cảnh Xuân 》 Vương Ý Vương đạo, rốt cuộc khoan thai tới muộn mà tiến tổ.
La Hồng không thể tin được mà trừng mắt, nhìn Giản Lâm: "Cậu quen Vương đạo sao?"
Vương đạo, tên thật Vương Ý, cũng giống như Phương Lạc Bắc, ông cũng dành được tam kim giải thưởng, nhưng khác nhau chính là Phương Lạc Bắc nhận giải thưởng của diễn viên, Vương đạo nhận giải thưởng mục đạo diễn và nhiếp ảnh.
Vương Ý năm nay đã hơn 50 tuổi, không giống như nhiều đạo diễn khác trong nước vẫn đang tiếp tục sự nghiệp, Vương Ý đã về hưu mấy năm trước, cùng vợ con định cư ở nước ngoài, mỗi ngày du lịch, sống một cách thoải mái nhất.
Vương đạo quả thật có quen Giản Lâm, lần đầu tiên họ gặp nhau là khi ông làm đạo diễn cho bộ phim cổ trang của đài CCTV.
Giản Lâm làm diễn viên quần chúng, Vương đạo phụ trách một số cảnh quay của bộ phim.
Giản Lâm khi đó còn rất nhỏ, mới mười mấy tuổi, Vương đạo quay cho cậu mấy cảnh liền để ý đến cậu, còn rất thích, cứ thế lão bằng hữu cùng tiểu bằng hữu quen nhau, rồi làm cặp bạn vong niên [1]
[1]: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Vương đạo vốn còn muốn có cơ hội thì kéo Giản Lâm lên, đáng tiếc ông lại về hưu sớm, trong vòng không ai giúp đỡ, sau đó thì ông định cư ở nước ngoài, mỗi năm cũng chỉ ngẫu nhiên liên hệ chứ chưa từng gặp nhau.
Lần này quay 《 Cảnh Xuân 》, Vương đạo cũng coi như một lần nữa rời núi, thế nhưng ai nghĩ rằng sẽ trùng hợp như vậy, trong lúc đang chọn diễn viên chính Giản Lâm lại là một trong những người được đề cử.
Vương đạo lập tức gọi điện thoại từ nước ngoài về đoàn phim, nói: "Mọi người đều đã nói là phù hợp, vậy thì chọn cái gì nữa, lập tức chọn Giản Lâm đi."
Vốn Vương đạo không nói trước là nghĩ đến khi vào đoàn phim sẽ cho Giản Lâm một bất ngờ, nhưng sau khi Giản Lâm tiến tổ có nghe nhiều người nhắc đến Vương đạo, lại nghe nói là đạo diễn vô cùng lợi hại, người am hiểu kết cấu của phim nghệ thuật nhất, hơi chút ngẫm lại cũng biết Vương đạo này chính là Vương Ý.
Ngày quay thứ hai cuối cùng thì tổng đạo diễn cũng tới rồi.
Ông vừa tới liền đi thẳng đến tổ của La Hồng, xuống xe liền chạy thẳng đến chỗ Giản Lâm, giống như một lão nhi đồng, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay: "Tiểu Lâm đệ đệ! Tôi tới rồi!"
Giản Lâm nghe thấy tiếng gọi Tiểu Lâm đệ đệ, dở khóc dở cười, chạy qua: "Vương ca!"
Vương đạo: "Tiểu Lâm đệ đệ!"
Hai người ngay trước mặt cả đoàn phim ôm nhau thật tình huynh đệ.
La Hồng: "......"
Từ từ, bối phận thế này hình như hơi không đúng nha?
Vương đạo thả Giản Lâm ra, đẩy thành một khoảng cách, quét mắt từ trên xuống dưới: "Đã lớn như thế này rồi sao, còn cao như thế?"
Giản Lâm cười: "Cháu đã mười tám, thành niên rồi đó." (*)
Vương đạo vui mừng: "Không tồi không tồi, không xấu, càng lớn lại càng đẹp trai."
Phương Lạc Bắc chống tay lên bệ cửa sổ ở giữa tầng hai và tầng ba nhìn xuống, lớn giọng không đàng hoàng mà nói: "Vương đạo, anh cũng đã nhiều năm chưa gặp tôi."
Vương đạo ngẩng đầu: "Cậu cũng đâu có phát dục lần thứ hai, vẫn nguyên như vậy."
Cả hội trường bật cười.
Về chuyện Vương đạo cùng Giản Lâm vốn đã quen từ trước, mọi người cũng đã tận mắt chứng kiến, kinh ngạc rồi cũng chấp nhận.
Toàn bộ đoàn phim vẫn phải tất bật chuẩn bị quay.
Cảnh này của Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc đã quay xong rồi, nhưng trước khi chuyển cảnh, Vương đạo vẫn gọi hai người đến, nói sơ qua về cốt truyện.
Không nói về cái khác, chỉ nói về cảnh Lâm Hi và La Dự gặp thoáng qua ở hành lang.
Mà Vương đạo giảng diễn, so với La Hồng tinh tế hơn nhiều.
Vương đạo: "Cảnh quay này, La Dự vì sao lại chú ý Lâm Hi? Là bởi vì bản thân anh ấy là một người quan sát rất tốt......"
Sắp đổi cảnh, tiếng thiết bị di chuyển, tiếng người ầm ỹ, ba người đứng trong một góc.
Vương đạo đồng thời nhìn Phương Lạc Bắc cùng Giản Lâm, Giản Lâm đối mặt với Vương đạo, Phương Lạc Bắc đứng ở một bên, cạnh một bức tường xây màu trắng.
Vương đạo nói xong "Quan sát tốt", lại nói tiếp: "Nhưng cái liếc mắt của La Dự, không chỉ đơn giản là có người đi ngang qua anh trên cổ có vết thương anh liền nhìn, mà là bởi vì cái vết thương như vậy hình như cách đây không lâu anh đã gặp qua, là ở một quán bar."
Giản Lâm vừa nghĩ trong lòng, gặp qua? Vậy chẳng phải là nói......!
Vương đạo: "Không sai, khi đi ngang qua hàng lang này, lúc gặp nhau, Lâm Hi đã nhận ra La Dự là người nam nhân bị tạt rượu kia, tuy rằng La Dự trước kia chưa từng thấy Lâm Hi, nhưng bởi vì nhận ra vết thương của Lâm Hi, điều này có ý nghĩa là trong giây phút này, trong mắt hai người họ thật ra đều nhận ra đối phương."
Vương đạo: "Từ góc độ nội dung mà bộ phim muốn truyền đạt, thì cảnh quay của hai người hôm nay sẽ truyền cho khán giả cảm giác là hai người không hề quen biết nhau."
Vương đạo: "Nhưng trên thực tế, dựa theo cốt truyện và hình ảnh, Lâm Hi cùng La Dự đều có nhận ra đối phương."
Giản Lâm lẳng lặng nghe lại có một chỗ không rõ: "Nhìn thấy vết sẹo thì cũng như nhận ra người đó sao ạ?"
Vương đạo: "Cháu không hiểu cũng