Phương Lạc Bắc: "Trốn đi."
Giản Lâm cảm thấy rất khó hiểu.
Trạng thái của cậu như thế nào trước giờ cậu đều hiểu rõ, tuy rằng diễn xuất của cậu không thể khoe khoang là rất tốt, nhưng không đến nỗi tệ.
Mấu chốt là, diễn chung với Phương Lạc Bắc nhiều cảnh như vậy, cậu không thấy diễn xuất của mình có vấn đề.
Ví dụ như cảnh hôm nay là cảnh Lâm Hi "Hiểu ra", cậu hiểu là chuyện như thế nào, biết nên diễn ra sao và cũng dựa theo tiết tấu nên có, nhưng tổng lại vẫn bị cut.
Không chỉ vậy, sự nóng nảy của Vương đạo cũng khiến cậu khó mà giải thích được, giống như cảnh này của cậu trước màn hình diễn vô cùng vô cùng kém.
Kém đến mức cần phải được diễn viên diễn chung dẫn dắt sao?
Giản Lâm thật sự hoang mang.
Ngay cả khi cậu xem cảnh phát lại trên màn hình cũng không thấy có bất kỳ vấn đề gì.
Tuy nhiên cậu biết được, Vương đạo đã lo lắng đến mức muốn rụng tóc, cậu cũng không nói gì.
Vương đạo thấy cậu không nói gì, cho rằng cậu đã hiểu được vấn đề, chỉ vào màn hình, hỏi cậu: "Điều tôi muốn chính là lúc Lâm Hi rốt cuộc cũng hiểu được La Dự đang thả thính mình, hiểu điều đó cho nên lúc La Dự đến gần cậu ấy liền cảm thấy hoảng sợ, người ép sát vào tường, lúc nhìn đến La Dự những ẩn ý mờ mịt lúc trước dường như đang lao đến và cậu ấy không thể không hiểu những điều đấy."
Vương đạo: "Thế nhưng cháu diễn cái gì đây? Một bức tranh dán lên tường thì có ích gì? Cháu phải hiểu những ẩn ý, lúc cháu nhìn La Dự trong mắt phải có hồn!"
Vương đạo: "Phải có hồn hiểu không? Tựa như lúc La Dự nhìn cháu trong mắt anh ta sẽ có gì, lúc cháu đứng gần cậu ấy cháu không cảm nhận được sao, cái duyên này cháu không chỉ cảm nhận được mà còn phải phản ứng, phải có phản ứng, phản ứng của cháu đâu?"
Phản ứng của Lâm Hi trên màn hình rất mờ nhạt, Giản Lâm đang đứng bên cạnh máy quay phim cũng không có phản ứng nào.
Vương đạo vỗ ngực đau tim: "Ai u, tôi muốn tụt huyết áp."
Một bên ôm tim một bên tìm người giúp đỡ: "Thầy Lạc, cậu dẫn thằng bé một chút đi."
Kết quả Phương Lạc Bắc đang đứng ngoài ban công nhẹ nhàng trả lời một câu khiến ông càng thêm đau tim: "Dẫn rồi, nhưng không theo."
Giản Lâm: "?"
Vương đạo: "......"
Vương đạo không tin, cảm thấy anh nhất định là làm có lệ, nhất định phải ép anh dẫn diễn thêm vài cảnh.
Giản Lâm trở lại ví trí của mình ngoài ban công, dựa vào tường, Phương Lạc Bắc cách đó một mét, dựa vào một cái giá trên ban công nhìn cậu.
Giản Lâm: "?"
Bộ dáng Phương Lạc Bắc rất nhàn, giọng điệu thản nhiên nói: "Ồ, tôi xác nhận rồi, rất cách biệt."
Giản Lâm: "?"
Giản Lâm hiện tại đầy đầu là dấu chấm hỏi, cậu không hiểu được diễn xuất của mình ở cảnh quay này đến tột cùng là có vấn đề gì, đên cả hai câu nói nãy của Phương Lạc Bắc cậu cũng không hiểu.
Dẫn rồi, nhưng không theo?
Khi nào chứ?
Xác nhận rồi, cách biệt?
Nói gì vậy?
Giản Lâm trầm mặc đứng, im lặng nhìn lại.
Phương Lạc Bắc dựa vào cái giá cũng nhìn lại cậu, ánh mắt dịu dàng.
Hai người đối diện.
Đối diện......!Đối diện......!Sau đó......!
Dấu chấm hỏi trong đầu Giản Lâm càng nhiều, và kết quả của việc tồn động lại quá nhiều câu hỏi là trực tiếp biểu vộ vẻ mặt hoang mang, khiến Phương Lạc Bắc đang nhìn cũng phải cong miệng cười khẽ.
Sự cách biệt này hoàn toàn đủ.
Giản Lâm: Anh cười cái gì?
Phương Lạc Bắc bước đến gần cậu, khoảng cách của anh với Giản Lâm còn không đủ một nắm đấm.
Vẫn chưa bắt đầu quay, cách tiếp cận này khiến Giản Lâm theo bản năng áp sát vào bức tường phía sau, Phương Lạc Bắc lại giống như đang cố ý đến gần thêm, hơi thở cả người đã đến gần trong tích tắc.
Cùng lúc đó, Giản Lâm nhạy bén cảm nhận được ý định tiếp cận ở cự ly gần của Phương Lạc Bắc, cũng gần như cùng một giây Giản Lâm bám vào tường giơ chân bước sang một bên, ngay cả một nửa sợi chỉ trên quần áo Phương Lạc Bắc cũng không đụng tới, cũng không cho phép Phương Lạc Bắc đụng tới cậu.
Đủ cảnh giác, đủ quyết đoán, đủ nhanh chóng.
Sau khi tránh ra, Giản Lâm nhìn Phương Lạc Bắc nhăn mày.
Làm gì vậy?
Động tác đến gần của Phương Lạc Bắc dừng lại tại thời điểm Giản Lâm né ra, anh không di chuyển nữa, sau vài giây mới chậm rãi quay đầu, bên ngoài cười nhưng trong không cười.
Giản Lâm nháy mắt liền hiểu: Xem xem, cách biệt.
"......"
Giản Lâm dừng lại, giải thích với biểu tình nghiêm túc: "Vẫn chưa bắt đầu quay."
Phương Lạc Bắc thu biểu tình lại, xoay người, hai tay đút túi quần nhìn cậu: "Lúc bắt đầu quay rồi cậu cũng như thế này.
Khi La Dự đến gần, cậu chỉ muốn trốn." Cho nên mới áp sát vào tường chặt như vậy, rồi bị Vương đạo đánh giá như một bức tranh.
Giản Lâm nhớ lại mấy cảnh quay vừa rồi: "Tôi không chỉ có nghĩ trốn."
Phương Lạc Bắc: "Vậy lực chú ý của cậu ở đâu?"
Giản Lâm im lặng.
Phương Lạc Bắc: "Lực chú ý của cậu hẳn là nên ở giữa La Dự cùng Lâm Hi, nếu nhất định phải có một điểm cụ thể, có thể là ánh mắt La Dự nhìn cậu, cũng có thể là hơi thở của cả hai."
Phương Lạc Bắc: "Lâm Hi không nên trốn, cậu ấy không chán ghét La Dự, ngược lại còn có chút tò mò với La Dự, ngay từ đầu cốt truyện giữa bọn họ đã có sự hấp dẫn lẫn nhau."
Phương Lạc Bắc: "La Dự tới gần cậu ấy, trốn hay dựa tường đều là hành động theo bản năng, ngạc nhiên cũng là một mặt, nhưng nhiều hơn đó là sự hấp dẫn đến từ cả hai do La Dự chủ động."
Phương Lạc Bắc nói được vài câu đứng đắn, cuối cùng dùng cậu không đứng đắn để kết thúc: "Có người muốn thả thính cậu, cậu không muốn dính thính thì thôi, còn muốn cầm gậy đi đánh cho một trận sao?"
Giản Lâm: "......"
Phương Lạc Bắc: "Trong nháy mắt vừa rồi, có phải cậu rất muốn đá tôi một cái không?"
Tầm mắt Giản Lâm đảo qua một lát, lấy lại bình tĩnh: "Không có."
Phương Lạc Bắc nhìn xuống: "Lúc cậu cầm gậy thì quen dùng tay phải, vậy lúc đá thì dùng chân nào?"
Giản Lâm: "......"
Phương Lạc Bắc bừng tỉnh: "À, cũng là chân phải." Lần trước dẫm Hoàng Minh chính là dùng chân phải.
Giản Lâm: "......" Không đúng, sao lại nói đến thói quen khi đánh nhau rồi.
Giản Lâm quay lại đề tài: "Để tôi điều chỉnh một lần nữa."
Phương Lạc Bắc: "Ừ, chúc cậu sớm thành công."
Giản Lâm: "......"
Sự thật chứng minh, "Thành công" là không có khả năng, sau những lần cut tiếp theo đã khiến Vương đạo muốn thành Phật, ngồi phía sau màn hình máy quay phim, tức giận hỏi La Hồng: "Thằng bé ngốc này có phải muốn trở thành một bức tranh không?"
La Hồng nhanh chóng nói: "Đạo diễn ngài bình tĩnh."
Vương đạo: "Hay là chúng ta đừng quay《 Cảnh Xuân 》nữa, chúng ta quay 《 Bức tranh 》 đi."
La Hồng dở khóc dở cười: "Không có việc gì không có việc gì, ba tháng, chúng ta có ba tháng lận mà, chậm rãi quay, đừng nóng nảy."
Vương đạo xua xua tay: "Kết thúc công việc đi, hôm nay chỉ tới đây thôi."
La Hồng cao giọng: "Kết thúc công việc! Kết thúc công việc!"
Bữa ăn tối sau khi tan làm, Giản Lâm không ăn nhiều lắm, chỉ ăn mấy muỗng cơm đã trở về 1306.
Cậu bật đèn bàn lên ngồi trước bàn đọc sách, dùng bút phác thảo nơi gặp nhau, lúc quen biết rồi đến lúc ở chung của Lâm Hi cùng La Dự, vừa viết vừa suy nghĩ.
Ánh mắt, chạm nhau, ẩn ý mơ hồ, hấp dẫn......!
Giản Lâm nhìn nội dung trên giấy, khẽ lật đồng xu trong lòng bàn tay
Mấy ngày sau Vương đạo không lại quay cảnh ban công nữa.
Sau khi diễn viên đóng bà Chu tiến tổ, đoàn phim đã quay những cảnh có bà Chu trong đoạn đầu của cốt truyện như thường lệ.
Cảnh quay này cho dù là cảnh riêng của bà Chu, hay là diễn chung với Phương Lạc Bắc, hoặc Giản Lâm đều không gặp vấn đề gì, quay rất nhanh, rất thuận lợi, mới vài lần đã ổn.
Vì thế, Vương đạo và La Hồng bọn họ đều cảm thấy rất kỳ, cố tình xem lại cảnh diễn chung của Giản Lâm và Phương Lạc Bắc trước đó, xem đi xem lại ba bốn lần.
Xem xong mới nhận ra, Giản Lâm không phải chỉ không ổn lúc quay cảnh ngoài ban công, cậu đã không ổn từ lúc quay cảnh gọt táo.
Vậy vì sao lúc quay cảnh gọt táo và đứng ngoài ban công đều không thể thuận lợi qua?
Bởi vì những cảnh diễn tình cảm này chỉ đến từ một phương diện là Phương Lạc Bắc, không cần Giản Lâm phải thể hiện điều gì cả, vì thế lúc quay cảnh Lâm Hi gọt táo, Giản Lâm liền thật sự cho rằng cậu chỉ cần phải gọt táo.
Nhận ra được điều này, Vương đạo vừa buồn cười vừa tức giận.
Diễn viên đóng vai bà Chu cũng họ Chu, lớn tuổi hơn cả Vương đạo, gương mặt hiền từ và tính tình dịu dàng.
Sau khi bà nghe Vương đạo kể về cảnh diễn gọt táo và cảnh ngoài ban công liền an ủi ông: "Bởi vì Giản Lâm vẫn còn nhỏ, thằng bé không hiểu là chuyện bình thường, các cậu đều là trưởng bối tiền bối, phải có kiên nhẫn."
Vương đạo thở dài: "Đúng vậy, gấp cũng không được."
Nhắc đến Giản Lâm, bà Chu cười cười: "Thằng nhỏ kia tôi rất thích, không ồn không nghịch, vô cùng an tĩnh, diễn xuất còn rất khá, đến cười đùa cũng không thấy."
Bà Chu: "Người trẻ tuổi như thế bây giờ không nhiều lắm, trước khi tới đoàn phim này tôi có đóng ở một đoàn phim khác, những thằng nhóc đóng phim cứ phải quay lại vì bật cười, khiến tôi mỗi ngày phải đóng phim phải quay đi quay lại một cảnh chục lần, mệt muốn chết."
Vương đạo cười: "Đúng vậy, đóng chung với Giản Lâm rất thoải mái, thằng bé rất hiểu chuyện."
Về phần an tĩnh......!
Vương đạo ngồi phía sau màn hình máu quay phim, nhìn Giản Lâm đang đứng quay ngoại cảnh cách đó không xa, thở dài: Ai, an tĩnh như vậy thì có thể làm sao bây giờ? Diễn cảnh tình cảm không phải cứ muốn quay là quay được nha~
Điều này Trần Dương, Vân Dao, Khâu Soái bọn họ ngược lại đều có thể hiểu
Nói giỡn sao? Dù gì đây cũng là 《 Cảnh Xuân 》đó! 《 Cảnh Xuân 》!
Phim của Vương Ý, Phương Lạc Bắc là diễn viên chính, chủ đề boylove, đang gấp rút giựt giải thưởng, điều đó có nghĩa là bạn muốn quay thì quay, muốn diễn là có thể diễn hả?
Đi lên Tây Thiên lấy kinh có khi còn đơn giản hơn 7749 lần!
Ba người bạn lần lượt an ủi: Không có việc gì, chậm rãi điều chỉnh, từ từ là được.
Nếu một mình cậu không được thì để chúng tôi giúp!
Trần Dương phụ trách thổi nam thần, giúp hình tượng Phương Lạc Bắc sao cho thật sát với La Dự, Vân Dao giúp Giản Lâm tìm cảm giác với La Dự, Khâu Soái chia sẽ những kinh nghiệm của một diễn viên chính quy.
Giản Lâm sau khi nghe liền cảm thấy ăn quýt vẫn là tốt nhất.
Trần Dương: "Vô dụng sao?"
Khâu Soái: "Đối với cậu một chút dẫn dắt cũng không có sao?"
Vân Dao: "Lạc đại lão không đủ để cảm nhận sao?"
Giản Lâm thở dài.
Ngay sau khi xu thế này phát triển liền biến thành Vương đạo tạm thời không vội vã chụp cảnh ở ban công nữa, Giản Lâm cứ theo bình thường quay những cảnh khác.
Những cách khác này không bao gồm diễn chung với Phương Lạc Bắc.
Nói đúng ra chính là trực tiếp loại bỏ những cách diễn chung có Phương Lạc Bắc.
Đối với Giản Lâm – người nên đóng những cảnh đó thì đây chính là một áp lực vô hình.
Lạc quan hơn chính là mọi người đang đợi cậu điều chỉnh, khó nghe hơn chính là cậu không diễn cảnh tình cảm được.
Giản Lâm không nói chuyện không chơi trò chơi nữa, những lúc không có việc gì làm thường xuyên tìm một góc tường dựa vào, an tĩnh đứng lật lật đồng xu trong tay.
Trần Dương bọn họ ngồi ở bên cạnh ghế nghỉ chân, không có Giản Lâm chơi cùng đều cảm thấy trò cầm chai nước khoáng hay kéo búa bao đều không còn ý nghĩa.
Vương đạo xa xa thấy một màn này, liền nói với Phương Lạc Bắc: "Cậu nhìn xem."
Phương Lạc Bắc nhìn sang.
Con sói nhỏ ấy không còn nhe răng, không đùa không cười, so với lúc vừa tới còn trầm mặc hơn.
Phương Lạc Bắc nhìn cậu dựa tường trầm tư, như thể đang lặp lại cảnh diễn ban công ngày hôm đó.
Tìm cảm giác sao?
Cậu thậm chí còn không để ý đến những động tĩnh từ những chiếc ghế nghỉ bên cạnh, không biết nghĩ cái gì, không cười cũng không thèm để ý.
Phương Lạc Bắc nhìn một lát rồi lấy điện thoại ra.
Bên đầu kia điện thoại, giọng của Triệu Húc Đông vang lên với chút bất ngờ: "Ông chủ! Anh cuối cùng cũng nhớ đến tôi sao."
Phương Lạc Bắc nhìn người dựa tường cách đó không xa: "Gửi một phần lương đóng phim qua đi."
Triệu Húc Đông: "Cái gì?" Dừng một chút: "Cho ai? Giản Lâm hả?"
Phương Lạc Bắc trước sau vẫn nhìn cậu: "Đừng nhiều lời."
Triệu Húc Đông nói thầm: "Mình đang nằm mơ sao?" Lại nói: "Gửi bao nhiêu? Vẫn là mười vạn hả, bây giờ gửi hay sao?"
Phương Lạc Bắc: "Bây giờ."
Vài phút sau, Giản Lâm đang dựa vào tường lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi cất đi, không bất ngờ không cười, đầu lại dựa vào tường.
Lại vài phút sau, di động rung.
Mười vạn.
Mười vạn.
Mười vạn.
Mười vạn.
Mười vạn.
Giản Lâm: "......"
Phản ứng đầu tiên của Giản Lâm là lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn thông báo từ ngân hàng, số dư của cậu cứ tăng lên tăng lên dần rồi cuối cùng dừng lại ở con số hơn 70 vạn.
???
Cậu theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt đang nhìn lại đây.
Phương Lạc Bắc đứng lên.
Phương Lạc Bắc vừa đứng, radar của Trần Dương Vân Dao Khâu Soái bên này nhanh chóng phản ứng.
Trần Dương: "Đứng lên đứng lên rồi."
Vân Dao: "Tới chỗ chúng ta sao?"
Khâu Soái: "Tới thiệt đó."
Ba người vừa nãy mới nhỏ giọng nới về Phương Lạc Bắc tự nhiên chột dạ nghĩ: Đầu tiên là nhìn thấy Lạc đại lão đang nhìn sang bên này, tiếp theo là Vương đạo cùng anh ấy nói gì đó, sau đó là thấy đại lão vừa nhìn bên này vừa gọi điện thoại, sau đó cất điện thoại liền đứng lên.
Mắt thấy Phương Lạc Bắc đi tới, ba người lại bắt đầu nói thầm.
Trần Dương: "Tới rồi!"
Vân Dao: "Không phải là do chúng ta nói lớn chứ......"
Khâu Soái: "Nếu thế thì xui xỉu!"
Ba người vừa tính rời khỏi chỗ ghế nghỉ chân, Phương Lạc Bắc đã đến nói một cậu "ngồi đó" lập tức không ai dám nhúc nhích dán chặt lưng vào tựa ghế.
Ngồi một hồi tiếng bước chân cũng xa dần.
Quay đầu sang liền thấy Phương Lạc Bắc cùng Giản Lâm cùng nhau đi ra ngoài.
*
Phần mái của trường quay không phải mái kín, Giản Lâm cũng là tận đến khi quay cảnh ban công mới biết là phần mái có thể di chuyển được, sau khi được mở ra ánh sáng bên ngoài sẽ chiếu thẳng vào bên trong trường quay.
Ánh sáng tự nhiên mang đến sự ấm áp tạo cảm giác vô cùng dễ chịu.
Giản Lâm đi theo Phương Lạc Bắc tới ban công nhà bà Chu, đứng ở vị trí lúc trước, phần lưng nhẹ nhàng dựa vào tường.
Chỗ này là cảnh trong cốt truyện, dễ nhập vai hơn bất kì bức tường nào.
Giản Lâm dựa vào tường, tư thế đứng tùy ý, trên tay lật đồng xu.
Phương Lạc Bắc dựa vài cái giá trên ban công không nói gì.
Thời tiết rất đẹp, ánh sáng tự nhiên ấm áp dễ chịu, bọn họ dường như đến để phơi nắng.
Ánh mắt Phương Lạc Bắc vẫn luôn nhìn đồng xu trong tay Giản Lâm, nhìn một lúc rồi nói: "Cho tôi mượn."
Anh đứng dậy đến gần, Giản Lâm đưa đồng xu cho anh, hai người mặt đối mặt.
Phương Lạc Bắc kẹp đồng xu ở giữa ngón tay rồi xoay chúng theo thứ tự từ ngón cái đến ngón út xong đó xoay ngược lại.
Giản Lâm nhìn: "Để tôi thử."
Đồng xu lật trở lại lòng