Phương Lạc Bắc: Chú La không phải người tốt, nhưng chú Lạc của cháu thật sự là người tốt.
Không kịp phản ứng cũng có nghĩa không hất ra theo bản năng.
Do đó, lực chú ý chuẩn bị nói lời cảm ơn của Giản Lâm chuyển xuống bàn tay trái đang được nắm ——
Bàn tay của anh rất ấm, bởi vì lúc nãy cậu còn dầm mưa lái xe nên còn hơi ướt, nhưng bàn tay đang nắm tay cậu có lẽ vì bận hơi ít đồ nên khô ráo và hơi lạnh.
Giản Lâm ngơ ngác, cứ thế được nắm đi.
Gió thổi qua, mưa bụi bay lả tả vào mặt cũng se se lạnh.
Phương Lạc Bắc giống như không cảm thấy gì, nắm chặt tay cậu dẫn người đi đến ánh vàng ấm áp của cổng lớn.
Giản Lâm nghiêng đầu nhìn anh, rõ ràng là đứng rất gần, lại cảm thấy không thể nhìn rõ, rũ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm, ánh mắt rơi xuống nữa lại thấy ống quần của nam nhân đều ướt.
Giản Lâm nước mắt nhìn Phương Lạc Bắc, hỏi: "Anh lạnh không?"
Phương Lạc Bắc vẫn nhìn về phía trước: "Không lạnh."
Hai người đi tới cửa, Phương Lạc Bắc buông tay, lấy chìa khóa mở cửa.
Cổng lớn được đẩy ra, ánh sáng tản ra, Phương Lạc Bắc thu dù đi vào bên trong.
Giản Lâm vẫn có chút ngốc, khi vào cửa, theo bản năng nhìn nơi vừa dựng chiếc ô bên cửa.
Cậu cũng không biết bản thân đang nhìn cái gì, lúc thu hồi ánh mắt trở tay đóng cửa lại mới đột nhiên nghĩ đến: Chiếc ô lúc nãy được dựng chỗ này là để cho cậu thật sao?
Hay là Phương Lạc Bắc để lại cho mình lúc đi ra cửa thì dùng?
Giản Lâm hoàn hồn, cảm thấy những suy đoán của mình rất khó tin, lúc đổi giày cậu nhìn thấy ở huyền quan có ống cắm ô bằng kim loại và chiếc ô đen đẫm nước mưa được để vào trong để thoát nước ——
Nói cách khác, đây mới là chỗ nên để dù sau khi cầm ra ngoài.
Vừa nãy đặt ở cổng lớn, chính là để tiện tay thì cầm lấy.
Giản Lâm đi vào đại sảnh: "Chuyện này anh cũng có thể đoán sao?"
Phương Lạc Bắc đứng bên cạnh sô pha bên uống nước, không hỏi lại Giản Lâm mình đoán cái gì, uống xong liền để chai nước khoáng lên bàn, lập tức đi vào trong, nói: "Phòng ngủ phụ bên cạnh phòng ăn."
Giản Lâm đang ngạc nhiên vì thế giới quan bị thay đổi, đứng ở lầu một: "Anh có thể đoán gì nữa?"
Phương Lạc Bắc đi lên cầu thang, nghe vậy quay đầu nhìn cậu một cái: "Chưa mua điện thoại cho bản thân sao?"
Giản Lâm: "......!!!"
Phương Lạc Bắc cười cười, vẻ mặt vui vẻ đi lên lầu.
Đêm nay đi qua đi lại, đến lúc rửa mặt rồi nằm xuống cũng đã gần 11 giờ.
Giản Lâm nằm trong phòng ngủ phụ nghịch điện thoại, nhận được tin nhắn từ Nhị Béo.
Nhị Béo:??? Người đâu?
Nhị Béo: Không phải nói tối nay sẽ ở nhà tao sao?
Nhị Béo: Vậy mày đâu rồi?
Giản Lâm cầm di động trước mặt, nghĩ nghĩ, hồi phục: Mày hẹn hò xong rồi nên bây giờ rốt cục cũng nhớ đến tao hả?
Nhị Béo:!!!
Nhị Béo: Đậu má! Sao mày biết?
Nhị Béo: Hình như tao đâu kể với mày đâu.
Giản Lâm: Đoán.
Nhị Béo: Cái này mày cũng có thể đoán sao?
Nhị Béo: Không hổ là Tiểu Lâm ca của chúng ta.
Nhị Béo: Trâu bò.
Giản Lâm nhìn màn hình cười không ngừng.
Nhị Béo giờ phút này chính là bản thân cậu cách đây không lâu.
Nhị Béo: Vậy mày đâu?
Giản Lâm: Bay rồi.
Nhị Béo: Mày bay thì cứ bay, xe tao đâu?
Giản Lâm nghĩ nghĩ, trả lời: 7 giờ ngày mai ở phía tây phố ẩm thực.
Nghĩ nghĩ lại lục đến mục đầu tiên trong điện thoại, ghi nhớ dãy số, tìm trên WeChat.
Chân dung: Lạc đà trên đường chân trời sa mạc.
Quả nhiên là anh ấy.
Giản Lâm nhấp để thêm bạn, nhưng không chờ, ném điện thoại qua một bên ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Giản Lâm lặng lẽ rời khỏi tòa nhà số 16.
Trước khi đi cũng không quên lấy nồi cháo đã rửa sạch sẽ của mình tối hôm qua.
Chiếc bát to bằng sứ màu trắng vừa vặn nằm bên cạnh nồi cơm điện, được rửa sạch sẽ một màu trắng tinh.
Giản Lâm nhìn thoáng qua: Quả thật khá xinh đẹp.
Lúc bước ra ngoài, đối mặt là hơi thở sáng khoái của cơn mưa suốt đêm.
Giản Lâm vừa đi vừa nhìn điện thoại.
Lời mời kết bạn đã được chấp nhận lúc cậu đang ngủ say.
Phương Lạc Bắc lúc mới vừa chấp nhận lời kết bạn đã gửi đến một tin nhắn: Lúc đi đừng quên lòng nồi cơm điện nịnh nọt của cậu.
Thế mà vẫn bị anh đoán trúng?
Giản Lâm giơ lòng nồi cơm điện lên, chụp một tấm gửi qua.
Đi đến bốt bảo vệ, bảo vệ trực đã thay ca.
Giản Lâm lấy xe, một gương mặt bảo vệ cửa xa lạ đưa cho cậu một túi đồ ăn: "Cũng là của cậu đúng không?"
Giản Lâm nhận lấy: "Cảm ơn." Bỏ vào giỏi xe, bên trong túi là hai quả quýt màu vàng tươi—— chắc là của chú bảo vệ hôm qua bỏ vào.
Giản Lâm cười sải bước lên xe đón sức sống của buổi sáng.
Tới phố tây chợ ẩm thực, không có gì bất ngờ xảy ra là Nhị Béo không thể đến đúng giờ.
Giản Lâm không thèm để ý, cũng không gọi điện thoại giục, đi vài vòng trong chợ mua đồ ăn, lúc đi ra liền thấy Nhị Béo đang ngáp ngắn ngáp dài đứng bên cạnh xe điện, giơ tay tiếp đón: "Ông chủ Giản!"
Giản Lâm đi qua.
Nhị Béo thấy trong giỏ xe Giản Lâm để một đống đồ ăn, lúc đi vào chợ ẩm thực còn mua thêm một túi lớn, kinh ngạc: "Đồ ăn ở đoàn phim không phải khá ngon sao, sao mày phải mua thêm đống đồ ăn dự trữ vậy?"
Giản Lâm cầm túi đi qua, nhìn hắn: "Hẹn họ với ai mà đến đồ ăn đoàn phim chỗ tao ngon cũng biết?"
Cái ngáp thứ hai của Nhị Béo ngắt quãng, cổ nghẹn lại.
Giản Lâm nhìn vẻ mặt đang cân nhắc của hắn: "Cô gái mày hẹn hò ở trong đoàn phim đúng không? Làm trong khách sạn?"
Nhị Béo khiếp sợ mà trợn tròn mắt.
Giản Lâm lại nghĩ nghĩ: "Cô tiếp tân sao?"
Nhị Béo trừng mắt hít không khí, cao giọng: "Này mày cũng biết!?"
Giản Lâm cười.
Nhị Béo đầy mặt không thể tưởng tượng, truy vấn: "Sao mày biết?"
Giản Lâm xách mấy cái túi từ giỏ xe ra: "Đoán." Sau đó mở chiếc xe hơi của Nhị Béo đậu cách đó không xa.
Nhị Béo càng ngày càng khiếp sợ: "Chuyện này mà cũng có thể đoán?"
Giản Lâm ném túi xuống hàng phía sau, ngồi vào ghế phụ, Nhị Béo vội vàng vòng qua ghế lái, hai mắt vẫn đang trợn tròn: "Làm sao đoán được?"
Giản Lâm kéo đai an toàn, nhìn hắn: "Buổi tối thì có thể làm kế hoạch quan trọng trong đời nào? Chỉ có thể đi hẹn hò đúng chứ?"
Giản Lâm: "Lúc tao vừa tiến tổ thì mày hẹn hò.
Có nghĩa là lúc mang đồ đến đoàn phim gặp được nhau đúng không?"
Giản Lâm: "Mày có thể lái xe đến siêu thị nhưng trường quay thì không thể đến, nhiều nhất chỉ có thể đến lầu một của khách sạn, mà lầu một thì có thể có cô gái nào?"
Giản Lâm: "Trước quầy tiếp tân?"
Nhị Béo nghe xong liền sửng sốt, xe cũng quên khởi động, vẻ mặt kinh ngạc: "Đậu má! Đậu má! Đậu má!"
Giản Lâm ung dung: "Lái xe."
"Ok ok ok." Nhị Béo khởi động chiếc xe nhỏ, vẫn còn đang khiếp sợ, một bên quay vô lăng một bên kinh ngạc hỏi: "Tiểu Lâm ca quay phim gì mà chỉ số thông minh tăng cao như vậy?"
Lại hỏi: "Quay phim gì vậy? Sao đỉnh như thế?"
Giản Lâm cũng hỏi: "Cô tiếp tân nào? Tóc dài hay tóc ngắn?"
Nhị Béo từ khiếp sợ biến thành ngây ngô cười, không nói.
Giản Lâm thấy hắn cười thành ngu ngốc, cạn lời mà lắc đầu.
Vẻ mặt Nhị Béo bắt đầu trở nên tươi tắn, giống đóa hoa hạnh phúc đang nở rộ: "Vẫn chưa theo đuổi được đâu, nào được tao sẽ kể."
Không cần Giản Lâm hỏi, lại nói: "Cô ấy là người vô cùng tốt, thật sự."
Giản Lâm quay đầu nhìn hắn: "Ngu ngốc."
Nhị Béo ha ha ha cười không ngừng, không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên nói: "Mày đừng có đến quầy tiếp tân hỏi nha, con gái da mặt mỏng, sẽ ngượng ngùng, lỡ may mà lúc mày đến không phải cô ấy mà là đồng nghiệp của cổ, đồng nghiệp cổ đến hỏi cô ấy cũng sẽ ngượng."
Giản Lâm: "Tao đi hỏi cái gì?"
Nhị Béo: "Ò, hiểu rồi." Tiểu Lâm ca của hắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Giản Lâm lại nói hắn: "Đồ ngốc"
Nhị Béo cãi: "Đó không phải ngốc! Thích một người chính là như vậy, mày không hiểu!"
Giản Lâm nhìn di động: "Ừ, tao không hiểu."
Nhị Béo lái xe: "Mày cũng không thích ai, mày tuyệt đối không hiểu!"
Giản Lâm không phản ứng câu hiểu hay không này nữa, lật lại cột liên lạc thêm số điện thoại của Phương Lạc Bắc vào, sau đó mở WeChat, đem Phương Lạc Bắc thêm vào tổ "Tiền bối".
Nghĩ một hồi lại xóa, thêm tổ "Diễn viên dẫn diễn " rồi đem một mình Phương Lạc Bắc bỏ vào.
Quay lại đoàn phim vào ngày hôm đó, bốn người bạn như cũ gặp nhau ở căn tin.
Trần Dương lại bắt đầu khoác lác: Đến quán bar cả buổi tối, nếu không phải hôm nay còn phải đi làm, cậu ta sẽ uống cả một đêm không say không về.
Vân Dao: "Oa ~ tôi chỉ đi quanh phố buôn bán mua đồ."
Khâu Soái: "Máy tính của quán cà phê không hoạt động, tôi có một người bạn tình cờ cũng ở chỗ này đóng phim, liền đến khách sạn của họ ở nhờ một đêm."
Ba người nói xong, quay đầu nhìn Giản Lâm.
Giản Lâm vùi đầu ăn cơm sáng.
Trần Dương: "Này, cậu thì sao?"
Giản Lâm ngước mắt: "Không làm gì cả." Dừng một chút lại nói, "Học cách sử dụng máy rửa chén."
Ba người: "?"
Trần Dương thả lỏng cả đêm, miệng lại bắt đầu ngứa, nghĩ máy rửa chén của Giản Lâm tức là sử dụng máy rửa chén ở nhà, hỏi: "Người anh bộ dáng keo kiệt bủn xỉn của cậu cũng có thể bỏ tiền mua máy rửa chén sao?"
Giản Lâm hừ nhẹ với hắn.
Trần Dương ngay từ đầu đã không hiểu được hai tiếng hừ nhẹ này, chờ đến khi xe thương mại đến đưa họ đến trường quay, trang điểm và thay đồ xong, cùng đi tới chỗ quay phim, lúc nhàn rỗi lướt vòng bạn bè——
Giản Lai: Em trai tôi mua điện thoại, bảo thằng bé đừng mua nhưng nó cứ nhất quyết mua, cánh đã cứng, quản cũng không được.
【 ảnh chụp 】
Ảnh chụp: iphone 11pro
Trần Dương: "......"
Lướt xuống nữa——
Chương Niệm Niệm: Cảm ơn nguyên bộ sơn móng tay của anh hai, yêu anh nhiều ~moah~【 ảnh chụp 】
Ảnh chụp: Một bộ sơn móng tay của một thương hiệu nào đó
Trần Dương: "......"
Máy rửa chén gì đó liền bị vứt sau đầu, bây giờ hắn chỉ cảm thấy: So người với người đúng là đáng tức chết.
Tưởng tượng một hồi lại lấy lại tự tin: Tiền mua di động mua sơn móng tay ở chỗ nào, còn không phải thù lao đóng phim sao, thù lao đóng phim thì từ đâu ra, còn không phải là từ nam thần mình gửi sao!
Trần Dương nhìn thoáng qua chỗ Giản Lâm đứng, hậm hực bóc quýt cho cậu, Giản Lâm không phát hiện, đứng ở trong sân xoay đồng xu trong lòng bàn tay.
Không bao lâu, có người kêu: "Thầy Lạc tới rồi."
Trần Dương cũng giống như những ngày trước, theo bản năng quay đầu xem, nhưng mới quay được một nửa đã quay lại nhìn——
Hắn nhìn thấy Giản Lâm đang xoay đồng xu cũng nghe tiếng mà chuyển tầm mắt qua.
Trần Dương thấy nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy kì lạ: Trước kia có bao nhiêu người nói "Thầy Lạc tới" cũng không thấy anh trai này quay đầu nhìn một cái, sao hôm nay lại nhìn.
Ờ ha, không phải vì đóng phim nên đã nấu một nồi cháo đi nịnh sao.
Trần