Giản Lâm: "Vương đạo đừng như vậy, mắng La Dự thì cứ mắng La Dự đi, thầy Lạc rất tốt."
Ngày hôm sau tại trường quay.
Trần Dương: "Cậu đổi điện thoại hả?"
Trần Dương: "Đậu má! Pro luôn, cậu hiện tại thật ghê gớm."
Trần Dương: "Hóa ra ngày hôm qua cậu đi ra ngoài là để mua điện thoại đó à."
Trần Dương: "Tôi còn tưởng là cậu thèm ăn, cố ý đi đến nhà Kiều mập ăn bún chứ."
Giản Lâm trước kia đều dùng Android giá rẻ, đây lại là lần đầu tiên cậu dùng hệ thống IOS, còn phải tập làm quen.
Những lời mà Trần Dương nói từ tai này bay qua tai kia, thẳng cho đến câu cuối cùng cậu mới chú ý.
Giản Lâm quay đầu lại nhìn Trần Dương.
Trần Dương khó hiểu: "Có chuyện gì hả?"
Giản Lâm: "Là cậu nói với thầy Lạc tôi đến quán bún sao."
Đại não Trần Dương chạy nhanh, tự hỏi này chẳng lẽ không thể nói? Có thể nói phải không? Có cái gì mà không thể nói chứ?
Trần Dương: "Đúng vậy."
Giản Lâm "Ừ" một tiếng, bấm vào WeChat, gửi cho hắn một bao lì xì.
Trần Dương nhìn di động: "Đậu má!" Ngẩng đầu nhìn Giản Lâm, "Cậu bị gì vậy?"
Giản Lâm duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, giọng điệu vui vẻ: "Làm rất tốt."
Trần Dương:???
Cái gì mà làm rất tốt, sao hắn đến một chữ cũng nghe không hiểu thế?
Thôi, mặc kệ đi, nhận bao lì xì đã, nhận nhận nhận!
Giản Lâm nhìn hắn bày một bộ "Không muốn quản, chuyên tâm nhận tiền đã", có chút buồn cười, lại nghĩ đến ngày hôm qua, tâm tình tốt hơn liền gửi thêm cho hắn bao lì xì trị giá 200 tệ.
Trần Dương thấy tiền liền sáng mắt, trực tiếp gọi: "Ba ơi, cảm ơn ba."
Giản Lâm cạn lời, trên mặt nở nụ cười, mắng: "Cậu có còn liêm sỉ không thế?!"
Trần Dương trên mặt viết năm chữ "Tôi không có liêm sỉ", trả lời cậu: "Cậu cũng đâu phải ngày đầu tiên quen tôi."
Lại nói: "Nếu cậu gửi bao lì xì sớm hơn thì lúc trước tôi tuyệt đối không đi đánh nhau với cậu, đi thăm hỏi chào buổi sáng rồi chúc ngủ ngon cũng không có vấn đề gì."
Vân Dao, Khâu Soái đứng bên cạnh đồng thời quay đầu: "Cậu thật là rớt liêm sỉ muốn chết."
Bốn thanh thiếu niên lại quay trở về không khí vui đùa lúc trước.
Chủ yếu vẫn là bởi vì Giản Lâm, tâm trạng cậu tốt liền nguyện ý chủ động tìm vài trò giải trí cho ba người còn lại chơi.
Ví dụ như xoay tiền xu, bốn người ngồi thành một vòng tròn, từng người thử sức xoay đồng xu.
Trần Dương học khá chậm, không giống Giản Lâm vừa xoay liền được, cậu ta còn thấy kỳ lạ: "Sao cậu có thể học nhanh như vậy."
Tâm trạng của Giản Lâm rất tốt, còn biết vểnh đuôi: "Tại tôi thông minh."
Trần Dương ghét bỏ: "Hứ! Rõ ràng là do cậu dạy có vấn đề."
Vân Dao ở bên cạnh xoay đồng xu hai lần rớt một lần: "Dương Dương đúng thật là một ngày không khen nam thần của cậu ta là cậu ta sẽ chết."
Trần Dương: "Tôi rõ ràng không hề khen nha."
Khâu Soái: "Không phải cậu nói là tiểu Lâm dạy có vấn đề sao, Tiểu Lâm ca dạy chúng ta, chúng ta không làm được, nhưng thầy Lạc dạy cậu ấy, cậu ấy liền làm được, cậu còn không phải là đang khen nam thần của mình hả."
Trần Dương vui vẻ: "Bản lĩnh khen của tôi đã đạt được đến trình độ vô hình thắng hữu hình rồi sao, hehe."
Giản Lâm: "Dù sao cậu không khen cậu cũng sẽ chết."
Trần Dương dỗi cậu: "Cậu có bản lĩnh thì cậu kêu nam thần tôi đến đây xoay đồng xu đi, được thì từ nay về sau tôi ngày nào cũng khen cậu."
Vừa dứt lời, Giản Lâm liền ngồi dậy giơ tay thẳng lên, búng tay một cái hướng về phía Phương Lạc Bắc đang ngồi.
Tiếng búng tay này trong khung cảnh trường quay ầm ĩ, ồn ào căn bản là không thể nghe được, nhưng cố tình Phương Lạc Bắc lại nghe được, nhìn qua.
Giản Lâm ngồi cách anh ít nhất 10 m, nhìn anh động khẩu hình miệng: Xoay một cái.
Nói xong kẹp đồng xu vào giữa ngón tay.
Trần Dương & Vân Dao & Khâu Soái: "!!!"
Tới thiệt hả?
Khi ba người trợn tròn mắt không tin được, Lạc Bắc nhìn về phía Giản Lâm, duỗi tay vào túi rồi lại rút tay ra, ý bảo anh không có đồng xu.
Giản Lâm giơ đồng xu trong tay lên: Tôi cho anh nhé.
Thấy đối diện gật đầu, đang muốn đứng lên, Phương Lạc Bắc đã đứng lên trước cậu, chậm rãi đi về hướng bọn họ.
Trần Dương & Vân Dao & Khâu Soái: "!!!"
Đi thiệt! Đậu má, ảnh đến thiệt kìa!!?
Phương Lạc Bắc bước tới nhìn lướt qua ba người Trần Dương bị nhìn đến ép sát vào lưng ghế, đến gần đứng trước mắt Giản Lâm, ngữ khí như thường: "Làm sao vậy."
Giản Lâm không đứng dậy, ngồi trên ghế dựa, ngẩng đầu đưa đồng xu cho anh: "Anh xoay đi."
Phương Lạc Bắc không hỏi, mu bàn tay ngửa lên, đồng xu kẹp giữa hai ngón tay xoay qua xoay lại vài cái: "Được chưa?"
Giản Lâm gật đầu.
Phương Lạc Bắc mở lòng bàn tay, Giản Lâm lấy lại đồng xu từ trong tay anh, thuận tiện lấy móng tay cào nhẹ lòng bàn tay anh, động tác nhỏ này những người khác không thể thấy, chỉ có bọn họ biết.
Phương Lạc Bắc nở nụ cười, không nói gì, vừa nãy tới như thế nào bây giờ về như thế.
Ba người bám chặt lưng ghế sợ đến ngây người.
Vân Dao lẩm bẩm: "Mới gọi một tiếng đã tới rồi?"
Khâu Soái kinh ngạc: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Trần Dương: "Cậu cậu cậu cậu cậu cậu!"
Giản Lâm nhìn Trần Dương: "Tới, khen đi."
Trần · không biết nắm điểm mấu chốt · Dương: "Ba!"
Giản Lâm: "Đổi từ khen, tôi không có đứa con trai là cậu." Dựa lưng vào ghế, dư quang nhìn về nơi xa, ý cười vừa mới hết giờ lại chợt có lại.
Bên cạnh ba người kia ghé vào một chỗ bàn ——
"Đại lão dễ nói chuyện như vậy sao?"
"Không giống với tin đồn đó nha."
"Hay là Giản Lâm cùng đóng phim nên quan hệ hai người tương đối thân nhau chăng?"
"Sao cậu không nói là bởi anh trai này lớn gan quá."
"Lúc này miễn bàn điều đó được không, cậu còn vừa mới gọi ba xong, đứa con thất hiếu."
"Ờ ha, cũng đúng."
Không chỉ sau khi quay, mà không khí trong lúc quay cũng vì tâm trạng của nhóm diễn viên chính mà đều trở nên rất thoải mái.
Đặc biệt là sau khi quay xong cảnh La Dự và Lâm Hi, rồi bắt đầu quay cảnh Cảnh Khâu tới nhà La Dự gặp được Lâm Hi, mỗi lần đạo diễn kêu một tiếng "Cut", Giản Lâm sẽ là người đi đầu ngâm nga: "Lật xe, lật xe.
Lật xe, lật xe [*]." Ông chủ La lật xe.
Sau khi giai điệu nổi lên hai lần, Cảnh Khâu cũng đánh nhịp theo: "Lật xe, lật xe.
Lật xe, lật xe."
Vương đạo xem như đã nhìn ra hai ngày nay tâm trạng của Giản Lâm không phải tốt bình thường mà là vô cùng tốt.
Vì thế sau khi quay xong một lần liền lớn giọng nói về phía bên kia: "Ăn phải hạt dẻ cười sao?" Sao mà vui như vậy.
Giản Lâm cười trả lời: "Nhiệt liệt chúc mừng ông chủ La sắp lật xe."
Vương đạo buồn cười, La Hồng: "Mặc kệ bọn họ, mấy đứa nhóc thích nghịch ấy mà."
Vương đạo bị không khí ảnh hưởng, cũng ngâm nga: "Lật xe, lật xe......"
Chờ đến khi quay xong cảnh Lâm Hi lặng lẽ dọn hết tất cả đồ của mình trong phòng ngủ, rồi đến khi rời đi mới nhắn tin cho La Dự, nói cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chiếu cố, mình đã tìm được công việc mới sau này sẽ không đến làm phiền nữa.
Vương đạo kêu một tiếng "Cut, qua", không cần Giản Lâm, Vương đạo tự mình đi đầu: "Lật xe, lật xe."
Lại chờ đến khi quay cảnh La Dự nhìn thấy tin nhắn, rồi gọi điện cho Lâm Hi nhưng làm sao cũng không gọi được, về nhà liền thấy Lâm Hi đã dọn hết món đồ của mình trong nhà.
Quay xong, có vài tiếng nói lớn trong hậu trường, "Lật, lật, giờ thì lật rồi!"
Phương Lạc Bắc mới vừa diễn xong, đứng trong hậu trường dở khóc dở cười.
Vương đạo lớn giọng giáo dục: "Mọi người đều thấy được, nếu không phải người tốt, sớm muộn gì cũng lật xe."
Phương Lạc Bắc không hổ là ông chủ, cho dù có ồn ào như vậy cũng vẫn thần sắc như thường, chả những thế còn ung dung hỏi: "Có muốn đặt một bữa khuya thịt nướng cho mọi người chúc mừng đã lật xe rồi không."
Bên ngoài: "Muốn muốn muốn!"
Giản Lâm không biết nghĩ gì mà đáy mắt sáng ngời.
Phương Lạc Bắc đi ra ngoài hậu trường, Giản Lâm cùng đi qua: "Anh muốn đặt bữa thịt nướng sao? Tôi biết chỗ nè."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, hỏi: "Có cái gì mà chỗ cậu không có không?"
Giản Lâm: "Tôi có một người bạn mở tiệm thịt nướng."
Phương Lạc Bắc nghĩ đến một cái tên: "Nhị Béo?"
Giản Lâm: "Không phải, nhà Nhị Béo mở quán bún, là một người bạn khác của tôi, Nhị Béo cũng quen."
Phương Lạc Bắc chế nhạo: "Bạn của Tiểu Lâm ca thật là nhiều."
Giản Lâm quét mắt nhìn bên cạnh, xác nhận chỗ mình đứng đủ khuất, cũng không ai để ý đến họ mới đè nặng giọng nói: "Đúng vậy, vô cùng nhiều, không như chú Lạc cả ngày chỉ có một mình."
Phương Lạc Bắc hừ: "Không lớn không nhỏ."
Giản Lâm học cái gì cũng nhanh, đến cách nói chuyện cũng giống Phương Lạc Bắc, mở miệng liền nói: "Anh quen rồi."
Phương Lạc Bắc cười, muốn duỗi tay "Thu thập" cậu, Giản Lâm lập tức chạy, một bên lùi một bên nói: "Tôi đi đặt bữa ăn khuya."
Lại hỏi: "Muốn để chỗ nào ạ? Khách sạn bên kia sao?"
Phương Lạc Bắc nhàn nhạt nói: "Tôi đồng ý rồi sao?"
Giản Lâm cầm di động cúi đầu, xoay người: "Đồng ý rồi." Lại nói: "Tí nữa tôi sẽ gửi WeChat ông chủ quán thịt nướng