Cậu hiểu cảm giác của bản thân, cũng nguyện ý thuận theo tâm ý.
Từ phố cũ đi về căn biệt thự của Trăn Thủy Kiều vừa vặn đi qua chợ.
Trên cùng một con đường, cùng một chiếc xe, trong lòng Giản Lâm khác nhau rất lớn: Lúc trước còn cảm thấy màng xe che khuất tầm nhìn, ban đêm không thể nhìn rõ bên ngoài, lúc này chỉ cảm thấy thế giới phản chiếu trên cửa sổ xe rất rõ ràng.
Vào thời điểm dòng người đông đúc nhất, tình trạng kẹt xe còn kinh khủng hơn lần trước, người đi bộ từ bên ngoài liên tiếp ngoái đầu lại nhìn chiếc xe màu đen có logo bắt mắt.
Giản Lâm tò mò hỏi: "Ở bên ngoài có thể nhìn vào bên trong không ạ?"
Phương Lạc Bắc: "Không được."
Giản Lâm ra vẻ thở dài: "Vậy thì thật là......"
Phương Lạc Bắc quay đầu nhìn cậu,
Giản Lâm: "Quá tiếc nuối, vậy là không thể nhìn thầy Lạc đang làm tài xế cho tôi."
Phương Lạc Bắc buồn cười hỏi: "Cho cậu mở cửa sổ nhé?"
Giản Lâm: "Không được, như vậy không tốt, như vậy rất giống tôi cố ý khoe."
Phương Lạc Bắc vẫn mở cửa sổ xe xuống, để mùi của pháo hoa mà Giản Lâm thích theo gió bay vào.
Giản Lâm vì thế lại ngửi thấy được mùi hương từ kẹo bông gòn, cậu nhìn vài lần, sau đó quay đầu lại, Phương Lạc Bắc không cần cậu nói đã hỏi: "Muốn mua?"
Giản Lâm nhìn dòng xe phía trước di chuyển với tốc độ rùa bò: "Rất nhanh thôi." Tay cậu cầm nắm cửa, hỏi: "Anh muốn một cây không?"
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, đáp án không cần nói cũng biết: Không cần.
Dòng xe cộ lại bắt đầu di chuyển, Giản Lâm đẩy cửa: "Không cần chờ đâu ạ, chạy đến phía trước tôi sẽ đuổi kịp." Nói xong cậu xuống xe, chạy về phía quầy hàng bên đường.
Đóng cửa xe lại, những chiếc xe trước di chuyển, Phương Lạc Bắc nhìn về hướng Giản Lâm, rõ ràng trên cửa sổ xe dán màng đen, bên ngoài cũng không thể nhìn vào bên trong, Giản Lâm lại giống như cái gì cũng biết, sau khi đi vào ven đường liền quay lại phất tay với anh, ý bảo đi trước đi, tí cậu sẽ đuổi theo sau.
Chiếc xe màu đen phóng về phía trước, đi qua quầy hàng kẹo bông gòn.
Đường tắc, không thể đi quá xa, nhưng Giản Lâm cũng không quay lại sớm, hẳn là do nhiều người mua, phải chờ một lúc.
Phương Lạc Bắc nhìn qua gương chiếu hậu nhiều lần cũng không nhìn thấy người.
Xe đi đến trước, rất nhanh đã đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, xe phía trước phóng qua đèn xanh nhấp nháy, Phương Lạc Bắc lái chậm rãi mặc kệ tiếng còi thúc giục xe phía sau, dừng lại trước vạch trắng qua đường.
Đèn xanh cho người đi bộ bật lên, những người đi bộ băng qua đường.
Giữa nhưng khuôn mặt lạ lẫm, bóng dáng Giản Lâm bỗng nhiên xuất hiện, cậu giơ kẹo bông gòn mình mới mua, mỉm cười đi ngang qua và vẫy tay chào anh, ý bảo mình đến phía trước chờ.
Phương Lạc Bắc ngồi ở trong xe, nhìn cậu cười.
Xe chạy đến phía trước đón người, Giản Lâm cúi người vào xe, trên tay cầm một cây kẹo bông gòn còn to hơn đầu cậu, trong tay còn cầm theo một cái túi, bên trong túi thơm thoang thoảng mùi khoai nướng.
Phương Lạc Bắc nhìn lướt qua, xác nhận: "Không phải cho tôi."
Giản Lâm nói đương nhiên: "Anh không ăn mà."
Phương Lạc Bắc không cần cậu nói, hỏi: "Về tiệm cháo sao?"
Giản Lâm: "Vâng ạ."
Kẹo bông gòn cho Chương Niệm Niệm, còn khoai lang nướng cho Giản Lai.
Phương Lạc Bắc lái xe: "Lại không mua cho mình sao?"
Giản Lâm giơ kẹo bông gòn trong tay, quay đầu chớp chớp mắt: "Có anh mà."
Khóe môi Phương Lạc Bắc gợi lên ý cười: "Cậu muốn ăn gì hửm? Ngoại trừ bún."
Giản Lâm: "Anh làm món gì cũng được."
Phương Lạc Bắc cả một đường này tâm trạng vô cùng tốt, chờ đến khi lái đến gần tiệm cháo, vẫn dừng ở chỗ rẽ lần trước.
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm xuống xe, đùa: "Lần này sẽ không đi được một đường rồi quay trở lại kêu tôi đi trước chứ?"
Giản Lâm quay đầu lại: "Sẽ không đâu ạ.
Lần trước anh chờ đồ ăn, hôm nay là chờ người."
Nói xong cậu xuống xe: "Nhanh thôi."
Sau đó nhanh như chớp chạy đi.
Mới chưa đến một phút đã trở về, bay nhanh vào xe: "Mau mau."
Phương Lạc Bắc quay đầu xe, đạp ga, nhìn qua kính chiếu hậu một cái, buồn cười: "Cậu phải về nhà đưa đồ không thế?" Sao nhìn cứ giống như đi ăn trộm.
Giản Lâm xoay người, nhìn thoáng qua phía sau, Giản Lai không đuổi theo, thật may mắn.
Giản Lâm thở hắt ra, ngồi trở lại: "Anh không hiểu."
Phương Lạc Bắc nghe cậu nói vậy lại muốn cười: "Ừm, tôi không hiểu."
Giản Lâm trịnh trọng mà quay đầu: "Nếu bị ông chủ Giản tiệm cháo bắt được tôi lúc tiến tổ chuồn ra ngoài chơi, có thể niệm tôi đến hai tiếng mà không dừng luôn."
Phương Lạc Bắc: "Vậy sao hôm nay không đuổi theo?"
Giản Lâm: "Trong tiệm nhiều khách, tôi bỏ đồ xuống liền chạy."
Phương Lạc Bắc: "Thấy cậu không?"
Giản Lâm: "Không, anh ấy trong phòng bếp."
Phương Lạc Bắc: "Vậy cậu chạy làm gì hửm?"
Giản Lâm: "Khách trong tiệm biết tôi á, họ la lên." Sau đó cao giọng nhái lại: " Ông chủ Giản! Em trai cậu về rồi nè! " nhái xong để tay xuống, vẻ mặt cạn lời.
Phương Lạc Bắc cười: "Em gái cậu không có nhà sao?"
Giản Lâm: "Không ạ, anh tôi đang ký cho con bé một khóa phụ đạo, hôm nay vừa vặn có tiết."
Phương Lạc Bắc: "Khó trách."
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc lái xe: "Tôi đoán, nếu có em gái cậu, cậu sẽ gọi con bé đi ra lấy mà không cần phải vào tiệm."
Giản Lâm kinh ngạc: "Ông chủ Lạc, có chuyện nào mà anh không biết không?"
Phương Lạc Bắc cười: "Có chứ, tỷ như không biết cậu muốn ăn gì."
Giản Lâm vẫn là câu kia: "Đều được."
Xe đi ngang qua chợ.
Mà lúc này, Giản Lâm không chạy xe điện mà là ngồi trong xe ô tô đi vào khu biệt thự, cậu theo thói quen nhìn vào bốt bảo vệ, chú bảo vệ kia hôm nay không ở.
Xe đi vào, trong lòng Giản Lâm cảm thấy có chút vi diệu, cảm thấy hôm nay so với trước kia hoàn toàn khác.
Khi đến tầng hầm tòa nhà 16, cửa cuốn được kéo lên, xe đậu vào, cảm giác vi diệu trong lòng cậu lại lần nữa được khẳng định.
Quả thật không hề giống, đến cả cách vào nhà cũng thay đổi.
Xuống xe, đi thang máy lên lầu.
Giản Lâm còn ngạc nhiên khi không thấy thang máy ở tầng 1, sau khi cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, đi ra ngoài thì đúng là phòng khách tầng một.
Giản Lâm xoay người nhìn về phía sau, phát hiện cửa thang máy sau khi khép lại giống với bức tường mà cậu từng thấy trước đây.
Sau khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn thì nó là một bức tường hoàn chỉnh, căn bản nhìn không ra đó là cửa thang máy.
Giản Lâm: Oa.
Phương Lạc Bắc đi vào phòng bếp, lại hỏi lần nữa: "Muốn ăn gì."
Giản Lâm: "Tôi thật sự cái gì cũng được."
Phương Lạc Bắc: "Phía dưới bàn trà có thức ăn cho cá."
Giản Lâm nghĩ đến áo cá nhỏ ngoài sân trước, cao giọng nói: "Tôi đi cho cá ăn nhé."
Phương Lạc Bắc: "Tùy tiện nghịch đi."
Hai người một người ở phòng khách, một người trong phòng bếp.
Giản Lâm tìm thức ăn cho cá rồi mở cửa sổ sau ghế sô pha nối liền với sân trước, đó là chiếc cửa sổ lùn, ao cá chiếm nửa vòng căn biệt thự đủ để ngồi sô pha mà vẫn có thể cho chúng ăn.
Sau khi ném một nắm thức ăn, những con cá koi đỏ, vàng vẫy đuôi tụ lại.
Giản Lâm lại oa một tiếng: "Người có tiền thật sướng."
Cậu nằm nhoài trên cửa sổ nói với cá, giọng nói không vọng vào trong bếp, nhưng Phương Lạc Bắc lại giống nghe được, ở trong phòng bếp trả lời cậu: "Mỗi ngày đều phải cho ăn thì không thú vị đâu."
Giản Lâm dựa vào lưng ghế sô pha bật cười.
Cười xong lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh