Nó gây nghiện, khiến người sa vào một cách điên cuồng, cũng khiến cậu lo lắng, hoảng loạn.
Phong cách nghệ thuật của đạo diễn Vương đã bị đánh bại bởi những câu nói thẳng thắn của nhân vật chính, quay đầu bỏ đi.
Nhưng Giản Lâm không đi được, cậu phải quay phim.
Ban đầu, đạo diễn Vương không thể giải thích cảnh này quá nhiều, cho nên việc quay phim của Giản Lâm cũng được thực hiện suôn sẻ.
Dù sao thì đó cũng không phải là một cảnh quan hệ tình dục thực sự, cảnh hôn khi ngồi khỏa thân thực chất là một cảnh hôn.
Quay nhiều cảnh thân mật sẽ dần quen hơn, huống chi đó còn là quay cùng Phương Lạc Bắc.
Kết quả bây giờ thì tốt rồi, cái gì va chạm mạnh, bùng nổ, đâm địa cầu, ầm, toàn bộ đã được thực thể hóa ở trong đầu Giản Lâm, lại thêm một câu "Bùm" trong đầu, cảnh quay thân mật này quả thực không thể nghĩ nhiều, chỉ cần tưởng tượng đã có hình ảnh động.
Chờ đến lúc ngồi trên eo anh, Giản Lâm tận lực đem trọng tâm đặt ở đầu gối cùng trên đùi mình, tự mình chống bản thân mình, tạm thời không dám ngồi xuống.
Phương Lạc Bắc nằm dựa vào đầu giường, nhìn cậu, ánh mắt ra hiệu cậu ngồi xuống.
.
Truyện Teen Hay
Giản Lâm khách khí nói: "Em rất nặng."
Phương Lạc Bắc đi theo giả vờ giả vịt, khẩu khí như đang nói chuyện cũng đồng nghiệp: "Không sao."
Giản Lâm đơn giản ngồi dậy, hai đầu gối chống bên vòng eo của Phương Lạc Bắc, cẳng chân, mu bàn chân dán lên mặt giường, quỳ gối trên giường chơi điện thoại.
Phương Lạc Bắc không nói gì, cũng cầm điện thoại lướt.
Hai người duy trì tư thế của chính mình, trong lúc chờ quay thì ngồi nghịch điện thoại, nếu là ai nhìn vào thì cũng có thể nhìn ra tư thái của diễn viên chuyên nghiệp, không liên quan đến sự lãng mạn cùng tình dục.
Giống như hai người chỉ những khi đóng cảnh hôn mới tự động mở khoảng cách và không nói chuyện, nhưng sau khi quay phim xong, Phương Lạc Bắc là Phương Lạc Bắc, Giản Lâm là Giản Lâm.
Đại lão yêu hận tình thù hệ liệt?
Không tồn tại.
Ít nhất ở đoàn phim của《 Cảnh Xuân 》, tất cả mọi người cảm thấy thầy Lạc gần đây là người tốt, không giơ móng vuốt để tóm gọn thiếu niên thanh thuần vô tội; Giản Lâm cũng phi thường quy củ, bảo trì khoảng cách, chỉ chơi cùng với những diễn viên cùng tuổi.
Bởi vậy, Phương Lạc Bắc, Giản Lâm nằm trên giường ngốc, các nhân viên công tác khác trong phim trường nên làm gì thì làm cái đó.
Cũng không biết, trên chiếc giường là trung tâm của cảnh phim, hai vị diễn viên chính trong lúc chờ để quay đang nói cái gì ——
Phương Lạc Bắc: Khẩn trương cái gì.
Giản Lâm nhìn tin nhắn, dư quang nhìn đến nam nhân nằm phía dưới, trả lời: Em không có.
Phương Lạc Bắc: Ngồi xuống.
Giản Lâm: Không.
Phương Lạc Bắc: Ngồi.
Giản Lâm: Không.
Phương Lạc Bắc: Đừng sợ.
Giản Lâm: Em không có.
Phương Lạc Bắc nhìn di động, bỗng nhiên nhấp môi cười một tiếng.
Phương Lạc Bắc: Đừng nghe người lớn tuổi nói bậy, sao chổi không đâm được địa cầu.
Giản Lâm vừa thấy bảy chữ cuối cùng, trong đầu chính là một tiếng "Ầm", ầm xong bên tai còn có một chữ "she".
Giản Lâm: "......"
Cậu thật sự mới mười tám tuổi, da mặt không có dày được như vậy.
Giản Lâm ổn trọng rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, ngốc cũng ngốc không nổi nữa, quay đầu nhìn Vương đạo bên kia, thấy tạm thời còn chưa chuẩn bị quay, đi xuống từ trên người Phương Lạc Bắc dịch đến mép giường, đeo dép lê đi ra bên ngoài.
Bên ngoài cảnh, Trần Dương thật sự không nhìn cảnh quay nữa, đang vùi đầu lướt di động, nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu thì a một tiếng, hỏi Giản Lâm: "Uống nước?"
Giản Lâm ngồi xuống bên cạnh hắn, hay tay chống bên trên đùi, nghích di động: "Không uống."
Trần Dương: "Ồ."
Lại ngồi một lát, Trần Dương: "Cậu đang ngại hả?"
Giản Lâm: "Không có."
Trần Dương như thường trấn an cậu: "Đóng phim mà thôi."
Giản Lâm: "Tôi biết."
Trần Dương: "Ăn trái cây không?"
Giản Lâm: "Không ăn."
Trần Dương: "Quýt cũng không ăn sao? Không phải cậu rất thích ăn à."
Giản Lâm: "Không ăn."
Trần Dương bĩu môi: "Này không ăn, kia không ăn, dâu tây không ăn, quýt cũng không ăn." Trực tiếp ăn không khí đi.
Ngồi bên ngoài một lát, đạo diễn đi ra gọi cậu vào quay thử.
Giản Lâm trở lại hậu trường, trên giường, đứng thẳng chân sau đó khuỵu gối, lần này không dồn trọng tâm về mình nữa, chậm rãi ngồi xuống, rũ mắt, không nhìn Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc nhắc nhở cậu: "Đừng ngồi trên eo, dịch xuống."
Giản Lâm dịch về sau một chút.
Phương Lạc Bắc: "Lại dịch xuống tí nữa."
Giản Lâm lại dịch, mới vừa dịch xong, Vương đạo cầm loa kêu: "Vị trí của Lâm Hi không đúng, lùi về sau, lùi nữa."
Giản Lâm nghe lời dịch về sau, dịch xuống vị trí mà Vương đạo cảm thấy vừa lòng rồi lại ngồi xuống, Phương Lạc Bắc giơ tay ra đỡ, hai người ngước mắt, lặng yên đối diện.
Vương đạo: "Được rồi, có thể, chúng ta trước cứ mặc quần áo quay hai lần đã."
Hai cảnh này quay thật sự thuận lợi, Giản Lâm gần đây quay nhiều cảnh thân mật nên tỷ lệ đỏ mặt đã giảm bớt, diễn cũng vô cùng chuyên nghiệp, diễn cảnh cúi người hôn môi nói quay liền quay, đến cả một lần NG cũng không có, liền mạch lưu loát.
Vương đạo phi thường vừa lòng, nhắc cởi quần áo để quay chính thức, suy xét về tâm lý của diễn viên khi quay, mặc dù không phải cảnh lên giường thật nhưng ông vẫn dọn sạch hậu trường, những người không liên quan thì tạm thời rời đi.
Nhân viên rời đi, trong trường quay càng thêm yên tĩnh.
Phương Lạc Bắc, Giản Lâm cởi áo dài tắm ra, Phương Lạc Bắc một lần nữa nằm xuống, Giản Lâm cũng ngồi trở lại chỗ, nhân viên trang điểm tiến vào để kiểm tra lớp trang điểm của hai người.
Phương Lạc Bắc không có gì để làm, cởi hết chỉ chừa một cái quần lót, nhân viên trang điểm chủ yếu vào chỉnh sửa áo sơ mi trên người Giản Lâm.
Áo sơmi trong cốt truyện là quần áo của La Dự, vì để dán sát cốt truyện, chiếc áo mà tổ trang phục đưa cho Giản Lâm chính là chiếc áo mà Phương Lạc Bắc đã mặc qua.
Bởi vì khung xương và chiều cao của hai người khác nhau, nên đối với Giản Lâm mà nói, quần áo của Phương Lạc Bắc vừa vặn lớn, tròng lên trên người vô cùng lỏng lẻo.
Nhân viên trang điểm kiểm tra áo sơmi xong liền rời khỏi hậu trường, Giản Lâm điều chỉnh tốt dáng ngồi, ngước mắt, tầm mắt của Lạc Bắc lướt qua cả người cậu.
Giản Lâm nhắm mắt, coi như không nhìn thấy.
Khi cậu tỏ vẻ không thấy, Phương Lạc Bắc cũng càng thêm tự nhiên, ánh mắt trải dọc theo cổ áo sơ mi, yết hầu rồi không hề sợ hãi mà đi xuống.
Phần ngực hơi lộ ra, phần eo bị áo sơ mi dán vào, chiếc quần an toàn bó sát ——
Và cặp đùi bị giấu trong gấu áo....!
Có thể thấy được tất cả dưới ánh đèn sáng trong của đoàn phim.
Phương Lạc Bắc bất động thanh sắc mà nuốt nước miếng, tập trung tinh thần.
Cố tình Giản Lâm lại là một bộ an tĩnh nhắm mặt không dám lộn xộn, tay không có chỗ để đặt liền tự để lên đùi mình nhéo nhéo.
Sao lại ngoan như vậy.
Ngoan đến mức Phương Lạc Bắc vừa mới tập trung tinh thần nháy mắt tan rã, hầu kết hơi nghẹn, thân thể theo bản năng mà căng cứng.
Giản Lâm ngồi ở trên người anh, cảm giác được, ánh mắt nhẹ nâng lên, có chút nghi hoặc.
Phương Lạc Bắc yên lặng nhìn chăm chú biểu tình ngây thơ thanh thuần của thiếu niên, thân thể buộc thả lỏng, trong lòng than nhẹ: Thật là muốn đè em ấy xuống.
Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Giản Lâm: Không có gì.
Giản Lâm: Ồ.
Rũ mắt.
Qua một lát, Giản Lâm lại ngẩng đầu.
Phương Lạc Bắc như cũ: Không có gì.
Giản Lâm không "À" nữa,cậu "À" không được, bởi vì có cái gì đó chọt cậu.
Giản Lâm: "......"
Phương Lạc Bắc mở miệng thấp giọng: "Đừng khẩn trương."
Giản Lâm: "......"
Giản Lâm không có khả năng không khẩn trương, cái gì sao chổi đâm địa cầu cái gì ầm, cậu có thể coi như đó là lời tùy tiện của người