"Cái ông đó có phải sắp chết rồi không?"
Những trái dâu tươi được rửa sạch sẽ và xếp gọn gàng từng trái một trong chiếc hộp trong suốt chuyên dùng để đựng dâu tây.
Xung quanh là những tạp âm vang vọng cùng nhân viên đi tới đi lui, Vương đạo vừa nói xong, giọng nói cũng bị âm thanh huyên náo bên trong nuốt hết.
Người nói, muốn nói gì cũng đã nói hết, người nghe có nghe hay không thì không rõ, nghe được nhiều hay ít cũng không thể nào biết được.
Vương đạo nhìn phim trường, tay đặt trên đầu gối, bộ dáng chậm rãi, không nói đến dâu tây nữa, nói trở về cốt truyện.
Vương đạo: "Cũng không giấu diếm cậu, tôi với La Hồng, lão Ngô bọn họ đã thảo luận rằng, nếu cậu là La Dự, gặp được tình huống phải rời đi như bây giờ và tình huống mang Lâm Hi đi, cậu sẽ làm như thế nào."
Vương đạo quay đầu nhìn Phương Lạc Bắc: "Để tôi đoán, theo như những hiểu biết của tôi đối với cậu, cậu khả năng đến gặp mặt họ cũng không được một lần, có rất nhiều người có thể thay cậu xử lí tình huống hai mẹ con người kia đúng không?"
Phương Lạc Bắc thần sắc nhạt nhẽo, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc, phối hợp với lời này của Vương đạo, tổng kết bốn chữ: "Xử lý một chút."
Vương đạo vỗ tay một cái: "Đúng vậy." Chính là câu này! Xử lý một chút.
Phương Lạc Bắc là người nào? Chuyện này là gì mà để anh tự mình ra mặt?
Người ở bên cạnh anh có thể thay anh làm rất nhiều chuyện, nếu thực sự có đôi mẹ con như vậy, nhiều lắm là để Triệu Húc Đông ra mặt là đủ rồi, thậm chí cũng không cần La Dự bày ra điều kiện khiến người khác không thể nào cự tuyệt, hoặc dụ dỗ mà cứ như đe dọa, một gia đình mẹ con như vậy nhẹ nhàng là có thể đem theo cùng Lâm Hi.
Vương đạo trong lòng mắng "Đồ đàn ông thúi", giáp mặt "Khen" nói: "Không hổ là Phương Lạc Bắc cậu."
Phương Lạc Bắc cũng không khiêm tốn: "Đáng tiếc kịch bản của anh không cho tôi con đường phát huy."
Vương đạo nhướng mày, luận về diễn nhiều, ông xếp thứ hai, Vân Dao cũng không dám tiến lên thứ nhất: "Tôi phải cảm ơn cậu sao, tự do phát huy? Chẳng lẽ cậu còn muốn đưa hai mẹ con họ đến Châu Phi đào than đá?"
Phương Lạc Bắc đậy nắp hộp dâu tây, cầm đứng lên: "Không phải là không có cảnh mỏ than ở Châu Phi à?"
Vương đạo đi theo đứng lên: "Cậu vẫn còn hăng hái đúng không?"
Phương Lạc Bắc đi vào trong hậu trường: "Là anh nói, không phải tôi nói."
Vương đạo: "Vậy tôi sẽ nói cách khác."
Phương Lạc Bắc: "Cái cách khác của anh không thể xảy ra, tôi không có quặng.
Ở Châu Phi cũng không có tài sản."
Vương đạo đi theo anh, nói một hồi liền trở về bộ dạng của lão ngoan đồng ngày xưa, vừa đi vừa nói chuyện.
Hậu trường bên này là nhà Lâm Hi và là cảnh mà La Dự đến tìm mẹ của Lâm Hi nói chuyện, nội cảnh phòng khách nhỏ hẹp, cách một cánh cửa chính là phòng bếp.
Phương Lạc Bắc đi vào phòng bếp, Vương đạo đi theo anh vào, vốn ở bên trong đang có một vài nhân viên đang nói chuyện phiếm, vừa thấy bọn họ liền chào một cái rồi đi ra ngoài, phòng bếp lập tức trở nên vắng vẻ, chỉ còn Phương Lạc Bắc cùng Vương đạo.
Vương đạo buồn bực, lúc này mới hỏi: "Cậu tới phòng bếp làm gì?"
Phương Lạc Bắc đứng ở một góc gần kệ bếp, tìm được một cái máy ép nước loại nhỏ, đây là máy ép nước mà Lâm Hi dùng trong phim để ép nước cho Lâm Nặc, trước kia lúc đóng phim có dùng vài lần, những khi không cần thì đặt ở phòng bếp, không bị tổ đạo cụ cất đi.
Phương Lạc Bắc lấy máy ép nước ra, mở nắp bình giữ nhiệt theo người, đem đến bồn rửa chén rửa sạch sẽ rồi mở hộp dâu tây ra.
Vương đạo ở bên cạnh nhìn, sửng sốt.
Phương Lạc Bắc bận rộn, trả lời nhận xét về dâu tây cách đây không lâu cho đại đạo diễn: "Em ấy không ăn là bởi vì kén miệng."
Ăn trái cây, chỉ thích ăn những cái dễ ăn, nhiều nước và ngọt.
Thích ăn cam và quýt đường nhất là bởi vì dễ bóc vỏ, nhiều nước và ngọt; quả xoài ngọt, thích; chuối không ngọt, vị cũng không ngon nên không thích; táo cũng không thích, bởi vì phải gọt vỏ rất rắc rối, lúc ăn còn phải dùng hàm răng nhai tới nhai đi, rất phiền.
Vân vân và mây mây, rất nhiều chuyện chỉ là như thế.
Cho nên, không ăn dâu tây cũng dễ hiểu, bởi vì nó không ngọt, cũng không có nhiều nước.
Vương đạo ngây người: "Hả?"
Phương Lạc Bắc không trả lời câu "Hả", đổ dâu tây vào đầy cốc, rồi nắp chặt nắp, ấn nút ép nước, lười nhác dựa vào quầy: "Không ăn nhưng có thể ép nước."
Vương đạo mù tịt, phản ứng không kịp, lại là một tiếng: "Hả?"
Phương Lạc Bắc nhìn ông, bình tĩnh mà lặp lại: "Ép nước."
Vương đạo kinh ngạc, có chút hoang mang khi thấy lời khuyên của mình với dâu tây toàn bộ được đi ép thành nước.
Ông không thể tưởng tượng mà ngước mắt nhìn Phương Lạc Bắc: "Cậu......"
Phương Lạc Bắc nhìn máy đang ép nước: "Anh nghĩ sai rồi, cho dù tôi có phải La Dự hay không thì Giản Lâm cũng không phải Lâm Hi."
Sự hiểu biết và tóm tắt của Vương đạo đối với thiếu niên hoặc người trẻ tuổi ít nhiều cũng được chiếu theo nhân vật, ông tự nhận mình hiểu biết Lâm Hi, một cậu bé do ông ấy tạo nên, cũng tự nhận mình hiểu biết Giản Lâm, cảm thấy Giản Lâm cùng Lâm Hi có rất nhiều điểm chung của những thiếu niên trẻ tuổi.
Nhưng Giản Lâm cũng không phải Lâm Hi, người thiếu niên hấp tấp, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đầy suy nghĩ tình thù ái hận không có trên người Giản Lâm.
Hoàn toàn tương phản, cậu một chút cũng không bạc tình, sống rất rõ ràng, rất hiểu chuyện và cũng rất quý trọng tình cảm.
Nếu không thì sao có thể có nhiều bạn đến vậy?
Nếu không sao có thể chỉ trên nhóm WeChat nói mấy câu, non nửa chủ tiệm phố buôn bán đều dậy mở đèn cho cậu?
Sao có thể mới sáng sớm tiệm bún còn chưa mở cửa, Nhị Béo có thể mặc đồ ngủ đứng còn ngáp dài nấu cho cậu hai tô bún?
Sao Trần Dương có thể bị cậu đánh thảm như vậy, cũng không so đo hiềm khích trước đây mà làm trợ lý kiêm tuỳ tùng lột vỏ quýt cho cậu?
Còn có bảo vệ cửa ở tiểu khu, cậu cũng quen, những khi thấy đều cố ý ấn cửa sổ xe xuống chào hỏi.
Cậu quen rất nhiều người, cậu dùng phương thức của mình để quen biết và kết giao với bọn họ, lưu lại tình nghĩa, hòa mình vào pháo hoa thế tục này rồi trở thành một người có vẻ ngoài rạng rỡ nhất.
Phương Lạc Bắc không như thế, nên anh phải đặt cậu ở bên cạnh để dung túng, chở che.
Không ăn dâu tây thì tính được điều gì? Nếu như vậy không ăn thì có thể đổi cách ăn khác, còn không thích thì dứt khoát không ăn.
Món ăn trên đời nhiều như vậy kiểu gì cũng sẽ có món cậu thích, dâu tây thì tính là gì?
Phương Lạc Bắc ép nước xong, lại lấy một chiếc ly có nắp từ trong ngăn tủ phòng bếp, rửa sạch sẽ rồi đổ nước dâu tây, sữa bò, mật ong vào quậy lên, đậy chặt nắp.
Vương đạo không biết nên nói cái gì, ngơ ngẩn, Phương Lạc Bắc cầm nước dâu tây đi ra ngoài, lưu lại một câu: "Nhưng có một câu anh nói rất đúng, quả thật phải kiểm chế lại."
Vương đạo: "?"
Phương Lạc Bắc: "Thiếu niên dính người quá, không kiềm chế không xuống giường được."
Vương đạo: "???!!!"
*
Giản Lâm nhìn thấy tin nhắn từ Giản Lai, tạm thời không trả lời, đóng phim trước.
Vội vàng quay xong cảnh bên ngoài cậu đã gửi tin nhắn cho Giang Hàn hỏi anh bây giờ có bận không?
Mới đi được vài bước, Trần Dương đuổi theo: "Cậu đi đâu thế? Mau ăn cơm."
Giản Lâm ngẩng đầu: "Anh tôi tìm tôi, tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Trần Dương nhẹ nhàng thở ra: "Vậy được, vậy cậu nhanh lên, đồ ăn lạnh rồi thì không thể ăn đâu."
Giản Lâm đi ra ngoài.
Di động rung, Giang Hàn trả lời: Không.
Giản Lâm trực tiếp gọi qua.
Giang Hàn rất nhanh đã nhận, người này là bạn thân của Giản Lai, chủ tiệm quán trà sữa, vừa nghe đã tỏ vẻ: "Toang em rồi."
Giang Hàn: "Sáng nay anh và anh trai em đến phố cũ ăn sáng, vừa lúc nhìn thấy em bước xuống từ chiếc xe Maybach, anh em bị dọa sợ đến mức toàn bộ bánh nếp đều rớt xuống mặt đất."
Giang Hàn: "Sau đó ăn sáng cũng không thèm ăn, đi hỏi đủ người muốn biết chủ chiếc xe kia là ai, rồi em đoán thế nào?"
Giản Lâm: "Không hỏi được?"
Giang Hàn cười: "Đúng, không hỏi được.
Anh của em sắp lên cơn đau tim luôn rồi, làm gì có cách nào, chiếc xe đó lớn, còn là xe màu đen, cửa sổ đều dán màng kính, vừa thấy đã biết không phải xe của cô nương nào đó rồi."
Giang Hàn: "Cậu ấy bây giờ đã bắt đầu suy nghĩ, nghi ngờ rằng em thật ra không phải đi đóng phim mà là bị người nào đó bao nuôi nên mới có thể một hơi lấy tiền lương mấy trăm vạn."
Giang Hàn: "Lúc trước còn khen với anh rằng, nói ông chủ em rất hào phóng......"
Giản Lâm: "Vâng, ngọc trai dưới đáy biển sâu, kho báu quý hiếm."
Giang Hàn cười: "Vừa nãy mới sửa lại, đổi thành bại hoại của xã hội, cặn bã của thế giới."
Giản Lâm buồn cười.
Giang Hàn đùa xong liền thu lại nụ cười, hỏi: "Cho nên, hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào?"
Giản Lâm một tay cầm di động, một tay bỏ vào túi: "Em thật sự đang đóng phim."
Giang Hàn: "Ừ, điều này thì anh tin em, Nhị Béo có nói, hóa đơn thằng bé đưa đều là đưa đến đoàn phim của em, không có đoàn phim này thì cậu ta cũng không kinh doanh được nhiều đến vậy."
Giản Lâm im lặng nghe điện thoại, cúi đầu nhìn dưới chân, lấy giày đá đá mặt đất.
Giang Hàn: "Sao không nói gì? Là không thể nói, hay là không tiện để nói?"
Giản Lâm tiếp tục im lặng.
Giang Hàn chậm rãi nói: "Em bất hòa với anh không quan trọng, nhưng em phải khiến anh trai em yên tâm."
Giang Hàn: "Hôm nay tiệm cháo không thèm mở, cậu ấy bận cả một buổi sáng chỉ để tra chiếc xe kia."
Giang Hàn: "Thật ra ấy, anh trai của em quen đủ mọi hạng người trong xã hội, xe ở Vũ Châu cũng không phải là không thể điều tra ra, nhưng bây giờ cái gì cũng không tra được, điều đó chứng tỏ lai lịch của người nọ không hề đơn giản."
Giang Hàn: "Anh trai của em ít nhiều cũng có chút luống cuống, không nhịn được hút thuốc."
Giản Lâm trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng nói: "Em đang nghĩ mình nên nói như thế nào."
Giang Hàn: "Tự em nghĩ nhé." Dừng một chút, giả thiết một tình huống gần nhất, "Nhưng nếu em thật sự bị......!Khụ......!Bao gì đó, thì anh khuyên em nói dối." Nói dối để bảo toàn tính mạng
Giản Lâm dở khóc dở cười: "Không có, em thật sự không có."
Giang Hàn: "Vậy là tốt rồi." Nói xong liền nói một câu rõ ràng không phải nói với Giản Lâm: "Cậu nghe được không? Không phải bao dưỡng, được rồi, có thể yên tâm rồi, không có khói, khói không dính vào người đâu."
Giản Lâm trong lòng một tiếng "Đệt", trước khi Giản Lai mở miệng liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Mới vừa cúp, điện thoại từ Giản Lai vang lên, Giản Lâm lại tắt, Giản Lai gửi tin nhắn: Nhận!
Giản Lai: Em dám nói không có nhưng không dám nhận điện thoại của anh hả?
Giản Lai: Đó là xe của ai? Nhiều tiền bối và người lớn như vậy không phải đã dạy em không được ngồi lên xe người khác sao?
Gửi đến toàn bộ là tin nhắn thoại.
Giản Lai: "Em rất lợi hại rồi đó, người khác ngồi ghế phụ nhiều nhất chỉ là băng băng bảo mã (BMW), cũng lắm thì Maserati, Porsche, em cho anh đến tận một chiếc Maybach!?"
Giản Lai: "Không ai từ bất kỳ đại lý ô tô ở Vũ Châu nào đã nhìn thấy nó.
Người quản lý của đại lý ô tô nói rằng nó có thể là một chiếc xe sang tùy chỉnh."
Giản Lai: "Em được lắm! Siêu xe cũng ngồi lên được! Sao em không dứt khoát cho