—— Dưới chiếc ô là khuôn mặt mà toàn bộ thành phố Vũ Châu không ai không biết.
Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc.
Con ngõ nhỏ vắng lặng trong cơn mưa.
Năm người đang ẩu đả: "......"
Không ai biết vị tam kim ảnh đế có cuộc đời còn muôn màu hơn cả kịch bản vì sao lại lặng lẽ xuất hiện dưới một cây dù vào một ngày mưa như vậy.
Một bộ một tay đút túi một tay cầm ô, đứng vững vàng ở đầu hẻm, trông rất có tư thế "Mọi người cứ đánh, tôi chỉ tùy tiện xem chút".
Tư thế này khiến cho Trần Dương cùng đồng bọn của hắn trở nên ngây ngốc, đứng dưới mưa với vẻ mặt rất " Đậu má"——
Đậu má, đó thật sự là Phương Lạc Bắc?
Đậu xanh, sao anh ta lại ở chỗ nay?
Đậu má, vừa này mình còn kêu anh ta lăn đi! Đó là Phương Lạc Bắc đấy!
Đệt......!
"A!"
Một tiếng la thảm thiết, tên đầu xanh bị đá một cú từ phía sau, cả người theo lực đạo quán tính té sấp về phía trước.
Một tiếng này lập tức đánh thức mấy người đang ngây ngốc dưới mưa, Trần Dương quay đầu, nhìn thấy cây gậy trong tay Giản Lâm nhanh nhẹn thoải mái đập lên người tóc vàng, tóc vàng cả thời gian phản ứng cũng không có, ngay tại chỗ quỳ xuống.
Trần Dương phát nổ.
Móa, tên họ Giản này mẹ nó mạch não có phải không được bình thường như người khác không?
Bọn họ vừa thấy Phương Lạc Bắc ngoài kinh ngạc thì chỉ có thể kinh ngạc, còn nhớ được gì đến đánh nhau nữa, sao cậu ta còn có thể nhớ thương mà ra tay vậy?
Nè nghen! Mày mù sao, nhìn người dưới dù là ai đi!
Giản Lâm đương nhiên thấy được, nhưng vậy thì thế nào, không cần biết là Phương Lạc Bắc hay là Lạc Bắc, là ai thì có liên quan gì đến cậu.
Cậu bây giờ chỉ muốn quánh cho xong để còn đi đưa cơm.
Giản Lâm ở bất kì thời điểm nào cũng đều biết bản thân trước mắt nên làm xong cái gì trước.
Cậu nghĩ mình nên ra tay tàn nhẫn một chút, phải dọn sạch một lũ chim ngu ngốc này để xem mấy ngày nữa còn dám đến làm phiền cậu hay không.
Tốt nhất là cho vào bệnh viện nằm vài ngày như cách cậu đã làm nửa năm trước.
Giản Lâm nghĩ thế nào liền làm thế ấy, chỉ là trước khi người kia tới cậu không có lợi thế, không tìm được cơ hội, sau khi người kia tới thì sự im lặng trong vài giây đã cho cậu cơ hội.
Cậu hoàn toàn không khách khí, tay giơ gậy đập ngã tóc xanh tóc vàng tóc, chờ cho một đám Trần Dương bọn họ cắn răng hoàn hồn muốn ra tay, Giản Lâm đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Tiếng mưa rơi, tiếng bước chân, tiếng đánh nhau, những động tĩnh hỗn loạn hòa vào nhau, không còn ai quan tâm đến người đầu ngõ nữa —— Giản Lâm nhanh nhẹn đánh người, mấy người khác nhanh nhẹn bị đánh.
Trần Dương bị đánh một gậy, mặt né không kịp, đau đến mức cằm hắn tê rần, hắn cay cú bàn với bốn người còn lại dựa vào số đông lấy bốn áp một, đang chuẩn bị nhào qua thì phía sau truyền dến âm thanh nói chuyện vững vàng ——
Người đang cầm dù: "A lô, 110 sao? Nơi này có người đánh nhau."
Vài người đang bận trong mưa: "???"
"Một đấu bốn, tình hình chiến đấu thảm thiết, máu chảy đầy đất"
"?"
"Nhanh lên đi, bốn người kia sắp đánh chết một người nọ rồi."
"??"
"Tôi? Bọn tôi đơn lực mỏng, thân thể yếu đuổi, điều kiện có hạn, không trốn được.
Khụ khụ, còn có chút lạnh."
"???"
Trần Dương và ba tên còn lại bị đánh đến choáng cả người trải dài một dòng dấu chấm hỏi.
Nơi nào có máu? Mẹ nó đều là nội thương đó nghen!
Anh xác định bốn đánh một mà không phải một giã bốn chứ? Chúng tôi có đánh được sao?
Giản Lâm sắp chết? Vậy thì mẹ nó chả lẽ quỷ đập lão tử sao?
Anh đơn lực mỏng, thân thể yếu ớt? Không trốn được? Lạc ca ngài mười mấy năm trước lúc còn là diễn viên quần chúng ở Vũ Châu có tin đồn là đánh nhau đặc biệt lợi hại, còn mẹ nó khích lệ diễn viên quần chúng trong giới giải trí làm côn đồ yếu lắm sao?
"......" Muốn hộc máu.
Chẳng những muốn hộc máu, còn muốn đánh người.
Người trốn đầu tiên chính là tóc xanh, hắn đỡ mông bò dậy từ vũng nước, ôm bụng đỡ tường, cố gắng lách qua người vừa gọi cảnh sát.
Mới vừa lại gần, người dưới dù buông điện thoại, liếc mắt nhìn qua hắn.
Một cái liếc mắt qua vốn chả có hàm nghĩa nào, lại giống như một con dao đâm xuyên qua đóng đinh tóc xanh ngay tại chỗ.
Tóc vàng chạy lại, lau nước mưa trên mặt đẩy đẩy tóc xanh, hối hắn đừng có chặn đường mà lo chạy đi, nhưng vừa nâng mắt, cảm nhận khí lạnh tỏa ra từ người dưới dù, cũng lập tức im ắng đứng theo.
Hai người giống như học sinh trốn học đi chơi game gặp phải giám thị, rũ tay cúi đầu, trầm mặc nép vào chân tường.
Ngõ nhỏ, Giản Lâm với hiệu suất cực cao nhanh chóng kết thúc.
Cậu đi về hướng Trần Dương đang đứng, ném cây gậy xuống dưới một tiếng "Keng" vang lên, khi đi ngang qua tên tóc đỏ đang quỳ dưới đất liền tiện chân dẫm lên.
Mới đến gần, không chờ động thủ, Trần Dương đã tự động dán sát tường, nửa mặt sưng tấy: "Mày mày mày......"
Giản Lâm giơ tay cốc cho hắn một cú.
Trần Dương ôm đầu.
Giản Lâm không để ý đến hắn, giơ tay vuốt mái tóc ướt đẫm, quét mắt một vòng trên mặt đất rồi quay đầu nhìn về phía đầu hẻm.
Cậu vốn là muốn nhìn hai tên lưu manh đứng ở đầu ngõ, đến lúc nâng mắt lại đối diện với ánh mắt người cầm ô —— Phương Lạc Bắc vẫn đang nhìn.
Giản Lâm không biết người nam nhân sống với tin đồn này tại sao lại xuất hiện ở đây, vì sao vẫn không rời đi, tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cậu còn phải đi đưa cơm.
Đúng lúc này, đầu hẻm sáng lên ánh đèn xe, rất nhanh, một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường.
Cửa tài xế được mở và một chiếc dù được bật ra, một nam nhân trung niên bước xuống xe, cầm ô dẫm lên những chũng nước chạy đến: "Sao lại thế này?"
Vừa nghe thanh âm kia, đám thanh niên tập thể chết lặng: Xong rồi, lão Từ!
Đó thực sự là lão Từ, một cảnh sát ở đồn cảnh sát nhân dân Vũ Châu sống gần đây, đi đến đây cũng chỉ cần 2 phút.
Đêm nay ông không phải trực, nếu có người báo cảnh sát thì cũng không đến lượt ông.
Phương Lạc Bắc gọi chính là gọi số riêng của ông, cái gì bốn đánh một, đầy đất là máu, sắp chết, tết nhất toàn nói điều kinh dị, sợ thực sự có chuyện gì nên ông vội vàng lấy chìa khóa chạy xuống lầu, thậm chí áo khoác còn chưa kịp mặc.
Đến lức tới rồi thì, ồ, kỳ quan thế giới: huyền thoại ẩu đả + vương giả đánh nhau ngu ngốc + khách quen của đồn cảnh sát Trần thị.
Hôm nay ngày mấy?
Lão Từ chạy tới, cầm ô đứng ở bên cạnh Phương Lạc Bắc, đôi mắt đảo qua từng người, không cần hỏi trong lòng cũng rõ.
Ông cả mắng cũng lười, trực tiếp ra ý cho tóc xanh và tóc vàng đầu hẻm, lại giơ tay chỉ chỉ ba người trong ngõ nhỏ: "Mới nửa năm, da lại ngứa đúng không? Lên xe hết cho tôi!"
Tóc xanh, tóc vàng khẽ lách người qua, muốn nhanh chân chạy đến đường cái đối diện.
Lão Từ quay đầu quát: "Xe dừng ở ven đường! Không được chạy! Lên xe tôi!"
Nói xong rồi thì nhìn về phía người đang cầm ô kia, khó hiểu: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Phương Lạc Bắc: "Đi ngang qua."
Lão Từ làm cảnh sát đã lâu, tình huống Vũ Châu như thế nào đều biết rõ, mười mấy năm trước khi Phương Lạc Bắc còn là diễn viên quần chúng, bọn họ đều quen.
Không chỉ là quen mà còn là thân, quen thuộc đến mức lão Từ vừa thấy vị này liền muốn nghiến răng.
Nếu nói chỉ là đi ngang qua, lão Từ "A" một tiếng, khẽ đánh giá anh: "Cải tà quy chính khi nào thế? Trên đường nhìn thấy người khác đánh nhau không những không xen vào một chân mà còn biết "báo cảnh sát"?"
Biểu tình của Phương Lạc Bắc vẫn như thường, lạnh nhạt nhìn đối phương: "Rốt cuộc chậu vàng cũng đã được rửa sạch, nỗ lực làm người tốt."
Ha hả.
Lão Từ không thèm nghe những lời nhảm nhí này, với ông, người nam nhân trước mặt này không phải là tam kim ảnh đế, cũng không phải Phương Lạc Bắc sau khi đã sửa tên, chỉ là diễn viên quần chúng Lạc Bắc côn đồ ở Vũ Châu thôi.
Bởi vì ấn tượng không thể thay đổi, cái tên mà lão Từ đặt cho Phương Lạc Bắc trong điện thoại di động không hề thay đổi, vẫn luôn là "Lạc · phần tử nguy hiểm số một".
Cũng chỉ mới trôi qua mười mấy năm, phần tử nguy hiểm số một năm đó còn có thể ngay trước mặt ông nói cố gắng làm người tốt?
Lão Từ: Tôi tin cậu sao?
Đêm tết lại mưa lớn như vậy, còn nhận được thêm mấy tên luôn gây chuyện, huyệt Thái Dương của lão Từ cũng muốn đau, ông không nói nhiều với Phương Lạc Bắc, xua xua tay, chuẩn bị đem mấy thanh niên này về giáo dục.
Tóc xanh vàng đỏ lần lượt lên xe,