Biên tập: Bưởi ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 032: 2019/2016»
Chuyến đi đến thành phố Mông lần này quả thực không giống như đi hưởng tuần trăng mật.
Nhưng khi Trạch Địch nhắn hỏi thăm hắn, hắn vẫn trả lời là "Không tồi."
Sau khi xác nhận rằng Úc Tri Niên đã ngủ, Dương Khác đi ra khỏi phòng, đi xuống tầng trệt của khách sạn để hút thuốc.
Chỗ hút thuốc có một cửa sổ nhìn ra biển, bên trong tối om, lò sưởi âm tường đang cháy, mùi hương nồng cũng không thể che được mùi khói dày đặc đã ám nhiều năm ở đây.
Dương Khác ngồi yên trên chiếc ghế mềm và châm một điếu thuốc.
Dương Khác đã bắt đầu hút thuốc từ hai năm trước, nửa năm nay thì tần suất hút thuốc lại càng nhiều hơn.
Hắn cảm thấy hút thuốc là một phương pháp tốt có thể dời đi sự chú ý của hắn, không phô trương và cũng không gây hại nhiều đến sức khỏe.
Phòng hút thuốc đang chiếu lại trận đấu bóng bầu dục, Dương Khác nhìn thấy trận đấu rất kịch liệt, kết thúc bằng ba trận hòa.
Hắn đi lên lầu, mở cửa phòng ra thì thấy Úc Tri Niên mặc quần áo xộc xệch đang đi loanh quanh.
Úc Tri Niên đưa lưng về phía hắn, nhìn chung quanh, không biết cậu đang tìm cái gì, cậu nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu.
"Em đang làm gì thế?" Dương Khác hỏi cậu.
Trong phòng không bật đèn, nó lờ mờ như một thước phim TV cũ với chất lượng hình ảnh kém, đôi chân và phần bị lộ ra khỏi quần áo của Úc Tri Niên giống như vệt trắng trên màn ảnh.
Ánh mắt cậu nhìn Dương Khác có hơi mê mang, cậu nói: "Không có gì", "Hình như đã hết sốt."
Dương Khác đến gần cậu một chút, cậu ngửi thấy mùi khói thuốc, mũi cậu chun nhẹ lại, hỏi Dương Khác: "Anh đi hút thuốc sao?"
"Ừ."
Úc Tri Niên như muốn nói rồi lại thôi, Dương Khác hỏi cậu: "Anh không thể đi hút thuốc à?"
Úc Tri Niên lắc lắc đầu: "Không phải."
Nhìn cậu lờ đờ như vẫn chưa tỉnh ngủ, không hề có một chút cảnh giác nào, lời nói không có một chút kháng cự, vô cùng ngoan ngoãn đứng trước mặt Dương Khác.
Dương Khác duỗi tay thì có thể chạm đến cậu.
Cậu rời khỏi thành phố Hách, đã quay lại đây nhưng không rõ vì sao Dương Khác lại cảm thấy như đã hai năm chưa gặp cậu.
"Nếu em không thích," Dương Khác nhìn cậu nói: "Anh sẽ không hút nữa."
Úc Tri Niên không nói chuyện.
Dương Khác nâng tay lên sờ mu bàn tay của Úc Tri Niên, cảm thấy hơi lạnh, hắn hỏi cậu: "Em không lạnh ư?"
Hắn cầm lấy tay của Úc Tri Niên, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn cưới mang theo nhiệt độ cơ thể của cậu, giây tiếp theo, Úc Tri Niên rút tay về: "Em đi mặc quần áo."
Bọn họ đi xuống nhà ăn của khách sạn ăn cơm chiều.
Cơn sốt của Úc Tri Niên đã hết, cậu lấy máy tính ra, ngồi vào bàn làm việc trong phòng gõ chữ.
Dương Khác vừa uống vài ngụm rượu vừa xem tin tức trên ghế sô pha, có lẽ là do lái xe quá lâu, hoặc có thể là do men rượu, hắn chợp mắt một chút.
Hắn mơ về nửa đầu của đêm Giáng Sinh cách đây ba năm trước.
Bọn họ đã ở nhà vào ngày hôm đó.
Đầu bếp làm bữa tối Giáng Sinh, Dương Khác bị Úc Tri Niên ép uống vài ngụm rượu.
Hai người ngồi dưới cây thông Noel, Dương Khác dạy Úc Tri Niên cách đánh bài brit.
Úc Tri Niên không hiểu cách chơi nên nằm xuống sàn giả vờ mệt.
Dương Khác nói cậu ngốc, cậu cũng không thèm đứng lên.
Hai người quậy đến chín giờ, thư ký của Dương Trung Uân đột ngột gọi đến và báo rằng Dương Trung Uân lại lên cơn đau tim một lần nữa, mong hai người đến bệnh viện ngay lập tức.
Ngày đó tuyết rơi rất lớn, Dương Khác không thể lái xe, Úc Tri Niên lái xe cũng không tốt lắm, bọn họ phải rất vất vả mới bắt được xe đi đến nhà ga đường sắt liên tỉnh.
Vào đêm Giáng Sinh, có rất ít người đến nhà ga, Úc Tri Niên mua vé, sau đó bọn họ cùng nhau đi lên.
Ngồi trong xe lửa, hai người không nói gì nhiều, Úc Tri Niên dường như rất buồn, ngoài cửa kính xe tuyết rơi không ngừng, Dương Khác không khỏi lo lắng.
Dương Trung Uân đã chiếm phần lớn trong cuộc sống của hắn.
Hắn không thể nào tưởng tưởng nổi nếu đêm nay ông mất đi sẽ như thế nào.
Xe lửa đến nơi trong vòng một giờ.
Bởi vì tình hình giao thông kém nên tài xế của Dương Trung Uân vẫn chưa đến cửa nhà ga.
Dương Khác đi ra ngoài với Úc Tri Niên.
Bọn họ đứng ở ngoài hành lang, gió lạnh có lẫn tuyết, thổi tới người bọn họ làm Úc Tri Niên co rúm người lại, dựa vào người Dương Khác.
Dương Khác cúi đầu nhìn Úc Tri Niên, trên hàng mi của cậu đều là tuyết.
Cậu nhìn Dương Khác: "Lạnh quá".
Dương Khác chạm vào mặt của Úc Tri Niên, kéo Úc Tri Niên vào lồng ngực của mình.
Ngày đó bản thân Dương Khác cũng rất lạnh, cả người Úc Tri Niên dựa hẳn vào người của Dương Khác.
Cậu hỏi Dương Khác: "Nếu ông thật sự mất thì làm sao bây giờ."
"Anh không biết." Dương Khác nói với cậu.
Khuôn mặt của Úc Tri Niên bị khuất trong chiếc mũ nhung, cậu ngước nhìn Dương Khác, dường như cậu đang cần sự an ủi.
Trông cậu rất sốt ruột, giống như là sợ người khác bỏ lại, mắt