Biên tập: Dưa Hấu ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 033: 2016»
Úc Tri Niên còn tưởng rằng bí mật này đã được cậu giữ kín không chút sơ hở.
Như chuyện cậu và Giáo sư Triệu nói chuyện đã được vùi lấp một cách hoàn hảo, không để ai biết.
Giáng Sinh năm hai mươi mốt tuổi đó, tuyết ngừng rơi, Dương Trung Uân vẫn chưa tỉnh lại.
Bởi vì tình huống lần này thực sự rất cấp bách, ngay cả Triệu Tư Bắc cũng chạy tới sau khi nhận được thông báo.
Dương Khác đến sân bay đón ông, Úc Tri Niên thì đến bệnh viện trước.
Trong lúc chờ đợi ngoài phòng ICU, Úc Tri Niên nhớ tới lúc ở chung với Dương Khác vào tối hôm qua, tim vẫn còn đập khá nhanh.
Giữa trưa, Dương Trung Uân thoáng tỉnh nửa phút.
Ánh đèn phòng ICU chớp tắt, Dương Trung Uân mở to mắt tìm trái tìm phải.
Khi thấy Úc Tri Niên đang trông bên ngoài ông mới lộ vẻ yên tâm, nở một nụ cười yếu ớt.
Luật sư Lý, Lý Lộc cũng tới và đợi bên ngoài phòng ICU.
Buổi chiều, Dương Trung Uân tỉnh lần nữa, y tá đi tới bảo Luật sư Lý vào xem.
Luật sư Lý cúi người xuống nghe Dương Trung Uân nói vài câu, sau đó cởi đồ vô khuẩn và ra ngoài.
Ông đến bên cạnh Úc Tri Niên, nói: "Tri Niên, cậu đi với tôi một chút."
Ông dẫn Úc Tri Niên đến một hành lang hẻo lánh trong bệnh viện, nói với Úc Tri Niên: "Chủ Tịch Dương bảo tôi nói cậu nghe về chuyện di chúc của ông ấy trước."
Úc Tri Niên không rõ nội tình, mất tự nhiên nói: "Vâng."
"Ông ấy cho cậu một phần ba cổ phần..." Lý Lộc nói sơ qua: "Nhưng có một điều kiện, cậu phải kết hôn với Dương Khác."
Ban đầu Úc Tri Niên không kịp phản ứng, lát sau cậu mới hiểu ẩn ý trong lời nói của Lý Lộc, thì thào hỏi: "Kết hôn?"
"Ừ." Lý Lộc mang tư thái giải quyết việc chung nói: "Dương Khác biết, nhưng Chủ tịch Dương nói có lẽ cậu ấy chưa nói cháu nghe."
Úc Tri Niên ngơ ngác nhìn Lý Lộc, suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Anh ấy biết từ lúc nào thế ạ?"
"Có lẽ đã mấy năm rồi.
" Lý Lộc nói tiếp: "Bản di chúc đầu tiên được lập vào lần đầu Chủ tịch Dương phẫu thuật.
Có lẽ Dương Khác đã biết từ khi đó.
Chủ Tịch Dương không muốn tạo áp lực quá lớn cho cậu nên không nói cho cậu biết."
Úc Tri Niên nghĩ một hồi rồi lắc đầu với Lý Lộc: "Cháu không hiểu.
Tại sao lại thế?"
"Cháu không muốn di sản." Úc Tri Niên nói với ông: "Cháu không cần nhiều tiền đến vậy."
"Đây không phải là chuyện cậu có muốn hay không." Lý Lộc hơi cau mày, nói: "Nếu cậu không nhận khoản di sản này mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức, Dương Khác không lấy được nó thì sẽ rất bất lợi cho sự ổn định của tập đoàn."
Bọn họ đứng cạnh một cửa sổ, ngoài cửa sổ, gió cuốn tuyết trên đất bay lên không trung.
"Cháu không muốn." Úc Tri Niên nhìn tuyết đang bay ngoài cửa sổ, không nhịn được muốn tiếp tục từ chối.
"Tri Niên." Lý Lộc khuyên cậu: "Nhận di sản có gì không ổn chứ? Theo tôi biết, các cậu đã sống chung với nhau rồi nên chuyện này càng không có gì phải bận tâm.
Chủ tịch Dương chỉ muốn để tôi thông báo cho cậu một tiếng, ông ấy sợ đến khi ông ấy...!nói cho cậu biết, thì cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý."
Lý Lộc nói với Úc Tri Niên như đang lừa con nít.
Úc Tri Niên bối rối, cậu thấy có thể bởi vì mình ngu ngốc nên mới bỏ qua tin tức quan trọng, nhưng lại không nói nên lời đó rốt cuộc là gì.
"Điều Chủ tịch Dương muốn tôi nói cậu biết chỉ bấy nhiêu." Lý Lộc mỉm cười trấn an Úc Tri Niên, nói: "Dương Khác và cậu, một là cháu trai ruột ông ấy, một là...!đứa trẻ ngoan gần gũi với ông ấy nhất.
Dương Khác đã chuẩn bị kết hôn cùng cậu, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, di sản cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi."
"Đi." Ông khoác vai Úc Tri Niên: "Chúng ta quay về thôi."
Luật sư Lý kéo Úc Tri Niên đi về hướng phòng ICU.
Đi được vài bước, Úc Tri Niên không biết sao lại nhớ về lúc lên đại học, thái độ của Dương Khác đối với cậu đột nhiên thay đổi, sau đó lại nghĩ tới ngày hôm đó khi ngồi trên xe, cậu hỏi Dương Khác vì sao lại chấp nhận sống chung với mình, Dương Khác cũng không trả lời câu hỏi của cậu.
Tay chân Úc Tri Niên đột nhiên lạnh buốt.
Dương Trung Uân nằm trên giường bệnh trong phòng ICU, Úc Tri Niên nhìn những cái đèn kia, hoang mang đứng một hồi, nhớ lại không khí giữa bọn họ sau khi Dương Khác mời cậu đến sống chung.
Úc Tri Niên nghĩ: Dương Khác có vui không?
Hình như vui, mà hình như cũng không phải vậy.
Anh ấy tự nguyện hôn mình sao? Hay chỉ để an ủi mình?
Dương Khác chán ghét tất cả sự khống chế Dương Trung Uân mang lại, Dương Khác muốn tự do, vậy tại sao lại chấp nhận di chúc, Úc Tri Niên nghĩ mãi mà không rõ.
Cậu hơi muốn tìm Dương Khác để hỏi rõ ràng.
Chỉ thử nghĩ về câu trả lời mình sẽ nhận được thôi mà dạ dày Úc Tri Niên đã quặn thắt lại, đầu óc trống rỗng, bắp chân gần như bắt đầu co cứng, tay chân phát lạnh.
Một lát sau, Dương Khác và Triệu Tư Bắc tới.
Úc Tri Niên nghe thấy giọng bọn họ, cậu nhịn không được trốn vào một phòng vệ sinh cạnh hành lang, nhìn về phía Dương Khác và bố hắn xuyên qua một lớp kính trong suốt trên cửa.
Dương Khác nhìn quanh bốn phía rồi nói gì đó với thư ký đang đứng trước cửa phòng ICU của Dương Trung Uân, thư ký cũng nhìn quanh rồi nói một câu.
Dương Khác không hỏi nữa, hắn đến bên cạnh Triệu Tư Bắc, hai người cùng nhau nhìn vào phòng bệnh của Dương Trung Uân.
Không lâu sau, Úc Tri Niên bỗng nhiên nhận được tin nhắn Dương Khác gửi: "Đang ở đâu".
Úc Tri Niên hoảng hốt nắm lấy điện thoại, nhìn Dương Khác đang đưa lưng về phía mình.
Dương Khác mặc quần áo giống như hôm qua, sống lưng rất thẳng.
Cảm giác như có một đôi tay đang bóp chặt lấy tim gan Úc Tri Niên, nó khiến cậu gần như khó mà đứng vững.
Cậu rất muốn chạy trốn khỏi bệnh viện này.
Hai cha con bọn họ rất giống nhau, nhưng Dương Khác cao hơn một chút, cũng trẻ trung hơn.
Triệu Tư Bắc thì trông nghiêm trọng hơn, ông đứng cùng Dương Khác một lúc sau đó đi qua một bên, cúi đầu lấy điện thoại ra, hình như đang đánh chữ.
Sau mấy giây, điện thoại Úc Tri Niên rung lên.
Cậu lấy ra xem, là tin nhắn của Triệu Tư Bắc: "Tri Niên, cháu đang ở bệnh viện sao? Chú có thể nói chuyện riêng với cháu về di chúc được không?"
Phòng vệ sinh rất tối tăm và có mùi thuốc sát trùng.
Úc Tri Niên nhìn màn hình điện thoại, suy nghĩ hồi lâu, quay đầu nhìn về lối thoát hiểm trước cửa phòng vệ sinh, trả lời Triệu Tư Bắc: "Cháu ở quán cà phê dưới tầng trệt của bệnh viện."
Úc Tri Niên đi xuống dưới.
Thật ra cậu cũng có thể đến tầng tiếp theo để đi thang máy, nhưng không biết sao cậu lại trở nên hơi sợ đám đông, bởi vậy cậu đi thang bộ mười hai tầng để xuống tầng trệt.
Quán cà phê rất nhỏ, chỉ có dăm ba cái bàn nhỏ.
Vào bốn giờ chiều ngày Lễ Giáng