Điện Giật

Chương 34


trước sau


Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 034: 2019/2016»
Úc Tri Niên như bị Dương Khác vạch trần một bí mật gì đó rất lớn, trông cậu mất hồn mất vía đáng thương cực kỳ, giống như Dương Khác bắt nạt cậu vậy.
Dương Khác thấy mặt Úc Tri Niên trắng bệch thì mới nhận ra mình đã mất đi năng lực khống chế tính cách vì sự thất bại và khó hiểu.

Hắn cảm thấy chỉ cần gặp phải Úc Tri Niên là mọi chuyện luôn luôn bị phức tạp hóa lên.

Nhưng hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới đúng, nên làm thế nào để cho Úc Tri Niên vừa lòng đây.
Hai người giằng co trong chốc lát, Dương Khác không muốn lại thấy Úc Tri Niên lộ ra biểu cảm như vậy nữa nên tỉnh táo lại nói với cậu: "Thôi bỏ đi, em cứ xem như là anh chưa nói gì."
Úc Tri Niên vẫn nhìn chằm chằm Dương Khác không nhúc nhích.

Cậu rất gầy, cũng rất thu hút người khác.

Dương Khác đứng lên khỏi salon, tới gần cậu hơn chút khiến cậu lui về phía sau vài bước, nhưng không chạy trốn.
Cuối cùng Úc Tri Niên lùi đến nỗi không thể tiếp tục lùi lại được nữa, chỉ còn cách dựa lưng vào vách tường phòng khách của khách sạn.

Dương Khác cúi đầu nhìn lông mi và đôi môi Úc Tri Niên.
"Úc Tri Niên." Dương Khác gọi tên cậu để cậu ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt đen láy của cậu mở lớn, ánh mắt hơi phức tạp và hoảng sợ nhưng cũng có chút thẹn thùng.

Mùi thơm ngọt ngào truyền tới từ trên người cậu, Dương Khác hỏi: "Sau này anh cũng không thể chạm vào em sao?"
Úc Tri Niên hơi ngẩn người.
Khi còn bé Dương Khác rất ít khi nghĩ như vậy, nhưng sau khi lớn lên hắn luôn cảm thấy bộ dạng Úc Tri Niên mỗi khi mất hồn vì gặp phải chuyện phức tạp rất đáng yêu.
Bởi vì phần lớn thời gian, Úc Tri Niên luôn tỏ ra mình là người trưởng thành sớm, hiền lành và chu đáo, nhận được nhiều sự yêu mến từ mọi người.

Cậu học giỏi, kiên trì và thông minh, luôn luôn nghĩ ra được cách để giải quyết vấn đề và hiếm lúc vụng về ngốc nghếch.

Chỉ có khi ở bên cạnh Dương Khác, cậu mới có thể phô bày ra một mặt khác của bản thân.
"Em không uống nhiều."

Dương Khác nâng tay, nhẹ nhàng vuốt lên mặt Úc Tri Niên rồi hỏi cậu: "Như vậy có được không?"
Úc Tri Niên không nói gì, chỉ nâng tay lên, do dự muốn ngăn tay Dương Khác lại.

Dương Khác dễ dàng cầm chặt cổ tay cậu, đặt lên tường rồi cúi đầu hôn môi Úc Tri Niên.
"Như vậy thì sao?" Dương Khác hỏi.
Úc Tri Niên không giãy giụa tiếp nữa, như không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu ngây thơ ngoan ngoãn chấp nhận sự dụ dỗ của Dương Khác, dịu ngoan như lúc mới dọn vào nhà Dương Khác.
Cậu nâng tay trái lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực Dương Khác rồi nói nhỏ: "Dương Khác."
Âm cuối của cậu bị đôi môi của Dương Khác nuốt hết.

Dương Khác "Ừ" một tiếng nhưng Úc Tri Niên không nói gì nữa.

Kể từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên Úc Tri Niên sẵn sàng gần gũi với Dương Khác như vậy.
Sau lễ Giáng sinh ba năm trước, hơn nửa tháng sau đó, vào ngày 20 tháng Giêng, Dương Trung Uân qua đời.
Lúc ở tận cuối của sinh mệnh, Dương Trung Uân mất đi khả năng nói chuyện, gần như chưa từng tỉnh táo, chỉ dựa vào dụng cụ y tế để kéo dài hơi tàn, trôi qua quãng thời gian ít ỏi trên giường bệnh.
Úc Tri Niên canh giữ bên giường ông chứ không về nhà.
Lúc Dương Trung Uân lại vào phòng cấp cứu, Dương Khác đang ở công ty vội vàng chạy qua, được gặp mặt ông lần cuối.
Ánh mắt trống rỗng của Dương Trung Uân nhìn Dương Khác và Úc Tri Niên đứng bên giường, cúi đầu mắt đỏ hoe.
Không lâu sau, Dương Trung Uân mất nhịp tim và hô hấp
Lễ tang của Dương Trung Uân được tổ chức ở thành phố Ninh, bọn họ trở về nước bằng máy bay.
Ngày đưa tang đó, rất nhiều chính khách và nhân vật nổi tiếng đến đây.

Thuộc hạ và bạn bè cũ của Dương Trung Uân khiến lễ tang trở nên vô cùng trang trọng.

Các phương tiện truyền thông đều chia buồn cùng họ.
Sau khi lễ tang kết thúc, Lý Lộc gọi những người liên quan tới và đọc lại di chúc của Dương Trung Uân.
Ở đây có hơn mười người, Dương Khác, Úc Tri Niên, cùng với cổ đông và quản lý cấp cao của công ty.
Nghe đến cuối, biết được Dương Trung Uân để lại cổ phần công ty cho Úc Tri Niên cùng với các điều kiện ủy thác kèm theo, một số cổ đông đã tỏ ra vô cùng bất mãn.
Có một gã cổ đông tính tình nóng nảy tên là Phương Lương, còn chưa nghe người ta nói xong đã nhảy dựng lên kêu gào ông Dương xằng bậy, di chúc này nhất định không nên có hiệu quả và lợi ích pháp lý, lấy một tập đoàn lớn như vậy làm trò trẻ con.

Ông ta chỉ thẳng mũi Lý Lộc đòi khởi tố, còn mấy tên cổ đông khác thì đứng một bên xem kịch vui.

Dương Khác che Úc Tri Niên đang hốt hoảng ra phía sau, tránh cho lửa chiến lan đến gần cậu.

Tay Úc Tri Niên dán lên lưng Dương Khác, hắn vòng tay lại ôm lấy Úc Tri Niên, nói cậu đừng sợ.
Sau khi trò hề của bản di chúc kết thúc, bọn họ quay trở lại trường học.
Sau này Úc Tri Niên sẽ tiếp tục đi học, Dương Khác sẽ đến công ty.

Vốn dĩ Dương Khác tưởng rằng cuộc sống sẽ bắt đầu đi đúng hướng, nhưng hắn không ngờ rằng Úc Tri Niên lại dần trở nên khác trước.
Mỗi ngày cậu đều đi sớm về muộn.
Dương Khác kéo khung chat với Úc Tri Niên trong điện thoại lên, thấy tất cả đều là tin báo đêm nay không về nhà, không cần tới đón, đi trước đây.
Dương Khác nhận được quá nhiều tin như thế, hắn khó chịu đến mức xóa hết tin nhắn, sau khi xóa sạch lại càng khó chịu hơn.

Hắn muốn tìm Úc Tri Niên để hỏi cho rõ, nhưng vừa thấy Úc Tri Niên tránh mặt mình, hắn lại không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng không muốn cúi đầu lùi một bước.
Sau khi chính thức tốt nghiệp và tiến vào công ty, công việc của Dương Khác trở nên bận rộn bề bộn.

Có khi hắn muốn tìm Trạch Địch để học hỏi kinh nghiệm, nhưng Trạch Địch là người theo chủ nghĩa độc thân nên không hề có chút kinh nghiệm nào về chuyện này.

Dương Khác đành phải tự nhủ với bản thân là có lẽ chờ khi kết hôn rồi thì quan hệ sẽ được cải thiện.
Đêm Giáng Sinh thứ hai Úc Tri Niên ở nhà Dương Khác, sau khi Dương Khác nói bóng nói gió hỏi ý kiến nữ cấp dưới xong liền quyết định mang Úc Tri Niên ra ngoài ăn tối.
Úc Tri Niên không muốn đi nhưng Dương Khác lại nghĩ ra cách mang được cậu ra cửa.
Trong suốt bữa tối, hai người không nói chuyện nhiều, không biết thế nào mà Úc Tri Niên lại nâng cốc uống hết lần này đến lần khác, cũng ăn hết đồ ăn.

Sức ăn của Úc Tri Niên rất nhỏ, ăn xong cả người cậu choáng váng, nói mình ăn no quá đi.
Cạnh nhà hàng có công viên.

Sau khi dùng

bữa xong, Dương Khác thấy cậu ăn no quá nên dẫn cậu đến công viên tản bộ.
Gần đây Úc Tri Niên vẫn luôn đến trường bằng phương tiện giao thông công cộng.


Cậu mặc một chiếc áo khoác lông dài và to để che kín thân thể khiến việc di chuyển rất bất tiện, giống như cái khinh khí cầu.
Bọn họ đi giữa những chiếc đèn màu sắc, con đường trong công viên đọng đầy tuyết, đặt chân lên giẫm nát tuyết còn tạo ra những tiếng động rất nhẹ.
Đi được nửa đường, bọn họ bắt gặp một con sóc đang vẫy vẫy cái đuôi nhảy nhót trên nền tuyết.
Có lẽ Úc Tri Niên cảm thấy nó đáng yêu nên ngồi xổm xuống xem.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, cả người phồng lên một cục.

Sóc chạy đi rồi, còn cậu thì không đứng lên nổi.

Dương Khác kéo cậu lên, còn nói cậu mặc nhiều quá.
Cậu cười hì hì nói "Cảm ơn" Dương Khác, nhìn qua không thay đổi gì nhiều so với trước kia.
Điều này khiến Dương Khác cảm thấy hắn cũng có thể chấp nhận nếu trong tương lai cậu khi thì gần gũi, khi thì không như vậy.
Ngày hôm sau Dương Khác đi công tác.
Trong hành lang trưng bày ở tầng dưới khách sạn có một cửa hàng trang sức, Dương Khác đi ngang qua thì thấy có một cặp đôi đang chọn nhẫn, không biết vì sao hắn cũng bước vào theo.
Dáng người nam giao dịch viên bán hàng tương đương với Úc Tri Niên nên Dương Khác mời anh ta thử giúp một ít, cuối cùng mua một đôi.

Hắn muốn tìm cơ hội tùy ý đưa cho Úc Tri Niên, xem cậu có thích không.
Nếu thích thì có thể đeo.
Chỉ là Dương Khác dường như chưa bao giờ tìm được cơ hội để lấy cặp nhẫn này ra.
Chung sống với nhau gần hai năm, Dương Khác quyết định đem nhẫn cho Úc Tri Niên xem trước khi đi đăng ký trước kết hôn.

Nhưng vì Úc Tri Niên về nước nên lần này không thành công.
Sau đó Dương Khác lại tìm cách đón Úc Tri Niên về nhà, đôi nhẫn này lại càng không thích hợp để xuất hiện.
Dương Khác liền quyết định buông tha cho chúng nó, mang Úc Tri Niên đến đến một cửa hàng cùng thương hiệu.
Úc Tri Niên đeo thử những chiếc nhẫn, rất giống với hình ảnh trong lòng Dương Khác.

Cậu còn cẩn thận đeo vào tháo ra từng chiếc nhẫn mà Dương Khác đã chọn.
Dương Khác phát hiện, đã hơn một năm trôi qua rồi mà gu thẩm mỹ của mình vẫn không thay đổi gì.

Cuối cùng bọn họ vẫn mua một đôi nhẫn giống lần trước.

Hắn cho rằng như vậy cũng tốt, như thế hắn có thể công khai bí mật của mình mà không ai biết.
Trong phòng đăng ký kết hôn, Dương Khác đeo nhẫn cưới cho Úc Tri Niên.


Trong lòng hắn cho rằng mọi sai lầm đã được sửa chữa, trở về đúng quỹ đạo của nó.
Nhưng có lẽ quỹ đạo thật sự chỉ là thứ hư vô, là thứ mà Dương Khác ảo tưởng ra mà thôi.
Dương Khác không có chút kinh nghiệm nào trên phương diện tình cảm.

Có khi hắn nghi ngờ có thể Úc Tri Niên đột nhiên không thích mình nữa mà đi thích những người khác, vì Úc Tri Niên có rất nhiều lựa chọn.

Có khi hắn lại cảm thấy không phải thế, vì hình như Úc Tri Niên thật sự rất thích hắn.
Dương Khác không biết mình sai ở đâu, cũng không biết đã sai từ khi nào.

Hắn nghĩ nếu Úc Tri Niên có hỏi hắn một cách đúng đắn đi chăng nữa thì hắn cũng không biết nên sửa chỗ nào.
Dương Khác và Úc Tri Niên hôn nhau rất lâu.
Người Úc Tri Niên như nhũn ra, phải nhờ Dương Khác ôm mới không trượt xuống.

Miệng cậu bị Dương Khác hôn cho thành màu hồng nhuận, ánh mắt vô tội khiến Dương Khác không đành lòng nói ra nhiều lời trách móc nặng nề.
Dương Khác nói với Úc Tri Niên: "Em thử ở lại một thời gian nữa đi."
Hắn còn chưa nhận được câu trả lời của Úc Tri Niên thì điện thoại đã vang lên, là cuộc gọi của Lý Lộc.
Dương Khác vốn định không nhận nhưng di động vẫn vang lên nên hắn vẫn nhận cuộc gọi.
Vừa nghe, Lý Lộc đã dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có nói với hắn: "Dương Khác, cậu bị khởi tố."
"Lâm Khải, người quản lý bất động sản kia ấy." Lý Lộc nói: "Tôi đã nói rồi, anh ta chỉ cần có tiền là được.

Anh ta có thể tìm cậu thì cũng có thể đi tìm các cổ đông khác."
—— Nhật ký quan sát phân tích ( 5)
Chủ đề: Nhìn lén ghi chú của Dương Khác bị phát hiện
(Người viết: Úc Tri Niên.

Thời gian: 13 - 10 - 2016)
Không ở lại nghe thử cho hết mà đã hủy bỏ khóa học về mô hình toán học trong quản lý là quyết định sai lầm nhất.

Tôi đã quên mất rất nhiều khái niệm toán học, trong lớp, tôi nghe giảng như lọt vào sương mù, vừa lúc ngồi sau lưng Dương Khác nên tôi và hai bạn học bên cạnh nhìn trộm ghi chú cần nhớ trên màn hình của Dương Khác.
Một số công thức được viết quá nhỏ, tôi lại quá chăm chú nên bị Dương Khác phát hiện.

Dương Khác khá là hào phóng trên phương diện trao đổi học tập nên đã phóng to phông chữ trên màn hình lên vài inch để những học sinh kém hơn ở phía sau có thể tham khảo.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện