Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 042: 2019»
Ghế phía sau Úc Tri Niên có hai đứa trẻ, từ lúc cất cánh đã bắt đầu khóc lóc, người nhà dỗ sao cũng không chịu nín.
Đến lúc máy bay ổn định, tiếp viên vừa xin lỗi rối rít vừa phát nút bịt tai cho hành khách xung quanh.
Úc Tri Niên cảm ơn rồi đeo nút bịt tai vào.
Tuy không hoàn toàn cách âm nhưng cậu đã đi đường cả ngày, cơ thể mỏi mệt, giữa tiếng khóc chói tai vẫn từ từ chìm vào giấc mộng.
Cậu mơ thấy lúc mình học đại học.
Cụ thể là tiệc đón người mới tổ chức ở nhà bạn học mà cậu đã từng ghi trong nhật ký quan sát.
Cậu mơ tới mình và Dương Khác chạm mặt ở tầng hai, Dương Khác bơ cậu đi như mọi khi.
Bạn cậu gọi Dương Khác đi chơi ném phi tiêu, Dương Khác đặt cốc nước chanh của mình lên chiếc bàn hình bán nguyệt rồi đi.
Úc Tri Niên lại gần cốc nước chanh, cầm lên, dán môi vào đúng vị trí Dương Khác uống nước.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi tên mình, cậu quay đầu, thấy Dương Khác mặt không cảm xúc nhìn mình, bình tĩnh nói: "Đó là cốc của tôi."
Úc Tri Niên choàng tỉnh, đỏ mặt tía tai, cậu nhìn đồng hồ, mới ngủ có hơn mười phút.
Cậu bối rối không hiểu sao mình lại mơ như này.
Mộng và thực không hoàn toàn giống nhau, hiện thực là Dương Khác đã đặt cốc nước lên bàn, nhưng Úc Tri Niên chưa hề chạm vào.
Đa số trường hợp, Úc Tri Niên chỉ là thuần khiết thích Dương Khác.
Dù sao Úc Tri Niên không biết suy nghĩ trong đầu Dương Khác, không rõ thái độ như nào là vừa phải, tới gần bao nhiêu mới không gây phản cảm nên cậu luôn rất lễ phép, dường như sẽ làm mất đi sự thuần khiết nếu nghĩ quá nhiều về nó.
Lúc ở làng Đãng, đối với cậu, hai người nằm cạnh nhau đã là hành động thân mật sẽ xảy ra trong mộng tưởng rồi.
Đêm đầu tiên Dương Khác tới Tam Văn thăm cậu, bàn tay đặt trên bụng cậu trong bóng đêm.
Làn da nóng bỏng kề sát, lời hắn nói, dấu vết có thể thấy rõ mỗi lần tắm rửa mà hắn để lại trên thân thể Úc Tri Niên mất hơn mười ngày mới phai nhạt.
Tất cả những điều này, Úc Tri Niên đều không dám nhớ lại nhiều.
Đứa trẻ ở ghế sau nín khóc, yên lặng ngủ, Úc Tri Niên cũng đắp kín chiếc chăn mỏng tiếp viên phát, nhắm mắt lại.
Giấc ngủ này rất sâu, không mộng mị.
Lúc máy bay bắt đầu hạ cánh, tiếng loa phát ra trong cabin cậu mới tỉnh lại.
Cậu nghe tiếng thông báo, nhận ra hai mươi phút sau mình sẽ trở về thành phố Hách.
Úc Tri Niên khẩn trương, miệng hơi khô, cậu cầm bình nước khoáng uống một hớp.
Qua ô cửa sổ máy bay, cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài, còn nhìn cả thành phố về đêm quen thuộc trên mặt đất.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh, trượt trên đường băng.
Úc Tri Niên mở điện thoại, nửa phút sau nhận được tin nhắn của Dương Khác.
Tin nhắn gửi vào nửa giờ trước, Dương Khác nói mình đã tới sân bay, đang chờ cậu ở cửa ra.
Tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng nghĩ tới sắp sửa gặp Dương Khác thì Úc Tri Niên lại cực kỳ lo lắng.
Tay chân cậu run lên, nhịp tim tăng mạnh, thậm chí còn có suy nghĩ bỏ chạy lúc lâm trận.
Khi cậu đang nhìn màn hình điện thoại, một tin nhắn của Dương Khác hiện lên: "Hạ cánh rồi à?"
Úc Tri Niên trả lời: "Vâng." Dương Khác nói: "Ừ."
Hành khách lục tục xuống, Úc Tri Niên lấy hành lý xuống, đi theo dòng người xuống máy bay.
Sân bay thành phố Hách vào ban đêm không náo nhiệt như ban ngày, cậu hoảng hốt nhớ lại lần trước mình về, tâm trạng hai lần vô cùng khác biệt.
Ngày đó cậu gần như không ngủ, rất mệt nhưng chẳng hề lo lắng, thay vào đó là chết lặng và hoang mang nhiều hơn.
Cậu kiệt sức muốn bắt đầu cuộc sống mới, không muốn gặp luật sư Lý nhưng ông lại tới sân bay đón cậu.
Lúc đó nghĩ tới Dương Khác, trong đầu cậu chỉ còn khoảng trống.
Chuyến này dùng máy bay cỡ lớn, lối ra có rất nhiều người tới đón, có gọi điện, giơ bảng tên, có ôm chầm lấy nhau.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên mặt người ở lối vào tái nhợt.
Úc Tri Niên vòng qua những người đang gọi điện, do dự không biết nên gọi hay không, bỗng cậu nghe thấy tiếng Dương Khác gọi tên mình, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đứng ngay gần đó.
Dương Khác cao hơn hẳn đa