Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 047: 2019»
Dương Khác ngủ say trên giường Úc Tri Niên, cánh tay đặt trên chăn, cũng đè lên người cậu.
Úc Tri Niên tỉnh lại vì bị đè.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt, cậu thấy gương mặt Dương Khác ngay bên cạnh.
Đôi mắt Dương Khác nhắm nghiền, mùi hương vương lại trong phòng khiến không khí thêm phần mập mờ.
Đêm qua miệt mài quá mức nên giờ Úc Tri Niên cũng chẳng còn sức.
Cậu chăm chú nhìn Dương Khác, nhích lại, đặt một nụ hôn thuần khiết lên trán Dương Khác.
Cảm giác da thịt tiếp xúc với nhau thật ấm áp và rõ ràng.
Dương Khác giật giật, chợt mở mắt.
Hắn nhìn Úc Tri Niên vài giây, vươn tay ôm chặt lấy cậu, chậm rãi vuốt ve sống lưng Úc Tri Niên, hỏi: "Sao em dậy sớm thế."
Giọng hắn trầm khàn, giống hệt lúc gọi cho Úc Tri Niên trước khi bay, nhưng giờ nó không phải qua điện thoại mà đang chân thật thì thầm bên tai cậu.
Úc Tri Niên muốn ôm lại hắn, lại sợ làm vậy thì bám người và sến súa quá nên cậu nói sang chuyện khác, hỏi Dương Khác bây giờ là mấy giờ.
"Bảy giờ." Dương Khác xem đồng hồ đeo tay: "Năm giờ chúng ta mới ngủ."
"Anh cũng dậy sớm quá!" Úc Tri Niên giải thích: "Em đã ngủ trên máy bay rồi."
Dương Khác đột nhiên nắm cằm Úc Tri Niên, nâng mặt cậu lên.
||||| Truyện đề cử: Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo |||||
Tại sao cùng không ngủ cả đêm như nhau mà Dương Khác lại có tinh thần hơn Úc Tri Niên nhiều như vậy? Hắn cũng chẳng thấy mệt mỏi gì cả! Dưới ánh đèn mờ ảo, Dương Khác nhìn Úc Tri Niên: "Vì có người lén hôn anh."
Úc Tri Niên im, Dương Khác nói tiếp: "Anh không ngủ say như em, chỉ cần có người chạm vào là anh sẽ tỉnh."
Úc Tri Niên cảm thấy lời của Dương Khác còn có ý khác nên hỏi: "Nghĩa là sao?"
Dương Khác không trả lời, nhéo mạnh mặt Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên nói đau, Dương Khác lại sấn tới, tiếp tục hôn cậu.
Dương Khác không hôn sâu mà rất dịu dàng, tay trái hắn áp vào má phải Úc Tri Niên, chiếc nhẫn ấm áp dán vào da cậu.
Trong thoáng chốc, Úc Tri Niên cảm thấy mình bị cuộc sống cá nhân của Dương Khác bao vây.
Dương Khác là người tình cảm, trong căn phòng mà Úc Tri Niên đã ở hai năm, hôn nhân, thân mật và tin tưởng của hắn không hề tiếp tục keo kiệt, nhìn không rõ mà hào phóng bộc lộ hết thảy.
Khiến Úc Tri Niên cảm thấy phải chăng mình rất đặc biệt.
Hai người hôn rồi lại hôn, động tác dần dạn dĩ hơn.
Dương Khác ôm Úc Tri Niên, để cậu nằm sấp trên người mình.
Không khí trong phòng lại trở nên hỗn loạn, mập mờ, thời gian cũng không trôi như bình thường mà gián đoạn lướt qua.
Lúc nhịp tim và hơi thở của Úc Tri Niên hơi ổn định lại thì cậu đã buồn ngủ díp mắt, cậu dựa vào ngực Dương Khác, chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.
Dương Khác cảm nhận được nhịp tim cậu từ kịch liệt dần trở nên bình ổn lại.
Dương Khác cầm chiếc nhẫn đeo trên cổ lên xem kĩ.
Úc Tri Niên thấy hai chiếc nhẫn giống nhau thì rất tò mò, cậu nắm tay Dương Khác lại bị Dương Khác nắm lại, thế là ngoan ngoãn không cử động, hỏi hắn: "Hai cái nhẫn này ở đâu ra vậy?"
"Anh mua." Câu trả lời của Dương Khác rất đơn giản.
Úc Tri Niên đùa: "Chuẩn bị cho những người khác à?"
Dương Khác lập tức nghiêm nghị, sắc mặt đanh lại, ý bảo Úc Tri Niên đừng nói lung tung.
Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau, ánh mắt không chút tức giận.
Lát sau dường như hắn rất không muốn nhưng vẫn giải thích với Úc Tri Niên: "Có lần anh đi công tác nên đã mua nó để dùng lúc kết hôn, em đừng hỏi nữa."
Úc Tri Niên nhớ lại, có lẽ là lúc hai người yêu nhau nhưng lại khó để hiểu nhau.
Cậu lúng túng nói: "Vậy ư."
"Ừ." Dương Khác đáp.
Không khí trong phòng lặng im, Úc Tri Niên vừa buồn ngủ vừa ghen tuông, cậu nhắm mắt lại, nói với Dương Khác: "Dương Khác, đợi em đi Hỉ Bình về chúng ta cùng đeo nhẫn nhé!"
Khi Úc Tri Niên chủ động nói chuyện hay làm gì đó với Dương Khác, cậu luôn cảm thấy mình đang bước trên một sợi dây thừng, chỉ một bước sai lầm sẽ ngã tan xương nát thịt.
Lúc nói nhớ Dương Khác ở Hỉ Bình, khi kích động mua vé máy bay về thành phố Hách, hoặc giống như lúc này đưa ra yêu cầu đeo nhẫn cưới.
Nhưng Úc Tri Niên vẫn là Úc Tri Niên, dù có ngã bao nhiêu lần thì vẫn muốn thử, vẫn muốn dũng cảm đứng dậy lần nữa.
Dương Khác nghe vậy, khựng lại chốc lát, hắn nhẹ nhàng nắm tay Úc Tri Niên, hỏi: "Em đang hỏi anh à?"
Úc Tri Niên "Ừ" một tiếng: "Hỏi anh đấy."
Không biết có phải Úc Tri Niên mơ ngủ hay không, đột nhiên cậu cảm thấy nhịp tim Dương Khác tăng nhẹ, cậu ngẩng đầu lên định xem vẻ mặt của Dương Khác bây giờ nhưng lại quá mệt mỏi không còn sức.
Lắng nghe nhịp đập