Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 007: 2009»
Vì sao lại thích Dương Khác, thích Dương Khác ở điểm gì, khi nào bắt đầu thích, thích bao nhiêu?
Không ai hứng thú với mấy vấn đề này, cũng sẽ không có ai hỏi, nhưng Úc Tri Niên khát vọng câu trả lời nên tự hỏi chính mình.
Chỉ là tình cảm không có câu trả lời chính xác như bài tập, cũng khó mà có trình tự rõ ràng.
Úc Tri Niên thích Dương Khác quá lâu, trong thời gian đó có rất nhiều chuyện, vì vậy bản thân cậu cũng chưa chắc có thể tìm được đáp án chính xác.
Trải qua nhiều lần chọn lựa và suy nghĩ, đối với câu hỏi thứ ba, cậu nghĩ sớm nhất hẳn là từ lúc mình vừa vào nhà Dương Khác.
Quyết định được đáp án xong, Úc Tri Niên viết nó vào danh sách, không thay đổi nữa.
Úc Tri Niên mười bốn tuổi ở lại thành phố Ninh.
Bão tan, Dương Trung Uân liền tìm giáo viên tới khảo sát trình độ học của cậu.
Thi đến trưa, kết quả không mấy khả quan.
Mấy giáo viên nói chuyện với Úc Tri Niên phải lặp lại vài lần cậu nghe mới hiểu.
Khoảng sáu giờ, thư ký chờ ở đây nhận điện thoại của Úc Tri Niên, hình như là giục anh ta đưa Úc Tri Niên đi ăn, nên thi thử cũng nhanh chóng kết thúc.
Úc Tri Niên và thư ký Từ ra khỏi phòng họp.
Cậu khó chịu trong lòng, tự cảm thấy mình không xứng làm học sinh được Dương Trung Uân tài trợ vì cậu học không giỏi.
Công việc chủ yếu của Thư ký Từ là xử lý nhân sự thay Dương Trung Uân.
Tính cách anh ôn hòa, nói chuyện từ tốn.
Trên đường đi anh trấn an Úc Tri Niên, nói chế độ giáo dục trước kia của cậu với trường mới khác nhau.
Ngôn ngữ cũng không giống, thi thử không đạt là rất bình thường.
Cậu không nên thấy áp lực, dù sao trước khi vào học cũng sẽ sắp xếp giáo viên bổ túc lại cho cậu.
Anh đưa cho Úc Tri Niên một cái điện thoại mới, nói là chủ tịch Dương căn dặn, bên trong đã gắn sẵn sim.
Đến phòng ăn, Dương Trung Uân và Dương Khác đã ngồi chờ Úc Tri Niên.
Nội tâm Úc Tri Niên khổ sở nên ăn cũng không ngon.
Dương Trung Uân dường như đã biết kết quả thi của cậu không tốt, ông an ủi Úc Tri Niên, nói còn một tháng mới vào học, ông sẽ tìm giáo viên phụ đạo tốt nhất cho cậu, còn nói ông là chủ tịch trường, chắc chắn sẽ không có ai dám coi thường cậu.
"Dương Khác cũng sẽ chăm sóc con." Dương Trung Uân nói, nhìn Dương Khác.
Dương Khác vốn đang yên lặng ăn cơm thì bị ông ngoại điểm danh, tay gắp thức ăn khựng lại một chút.
Mặt hắn không đổi sắc nhìn Dương Trung Uân.
"Phải không?" Dương Trung Uân bỗng nhấn mạnh: "Dương Khác?"
Dương Trung Uân không thích ánh sáng quá mạnh, vì thế đèn phòng ăn chỉ mở một dãy bên cạnh.
Ngoài kia mặt trời đã xuống núi, ráng chiều màu cam sót lại, căn phòng nằm giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối.
Từ góc độ của Úc Tri Niên, đường nét của Dương Trung Uân bỗng trở nên rõ nét hơn rất nhiều.
Ông mặc bộ đường trang xanh đen, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng quắc, khóe miệng rủ xuống lộ rõ vẻ già nua.
Ông nhìn chằm chằm Dương Khác, dường như nhất định phải đợi được câu trả lời từ hắn.
Dương Khác bị Dương Trung Uân nhìn một lát, thờ ơ "Vâng" một tiếng.
"Con sẽ chăm sóc Tri Niên phải không?" Dương Trung Uân vẫn bất mãn với thái độ của Dương Khác, ông tiếp tục hỏi.
Dương Khác buông đũa, nhìn Úc Tri Niên một lát, nói: "Vâng."
Bấy giờ Dương Trung Uân mới nhìn sang Úc Tri Niên, cười trấn an: "Con xem, Tri Niên, ông đã nói rồi, con không cần lo lắng."
Sau khi bữa tối với bầu không khí quái dị kết thúc, Dương Trung Uân đi ra ngoài.
Dương Khác không để ý Úc Tri Niên.
Hắn lên tầng, Úc Tri Niên cũng về phòng.
Úc Tri Niên không có hoạt động giải trí, sau khi xem lại đáp án thi thì gọi cho dì một cuộc điện thoại.
Dì căn dặn cậu rất nhiều, nói dì không yên lòng, đợi một thời gian nữa muốn tới thăm cậu.
Dì còn dặn cậu ở đấy phải ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành cho giỏi, không được tùy hứng.
Úc Tri Niên đồng ý tất cả.
Sau khi cúp điện thoại cậu đi đến ban công, ngẩn người nhìn mặt cỏ đen dưới tầng.
Trời không lạnh, cũng không nóng tới đổ mồ hôi, trong không khí tràn ngập hương cỏ cây.
Dương Trung Uân thích lâm viên nên cây cối quanh biệt thự tươi tốt ngoài sức tưởng tượng.
Trong đêm tối cây cối và đèn điện hiện ra từng mảng đen mờ.
Cậu lờ mờ thấy Dương Khác đi qua hành lang đến bể bơi, trong lòng không hiểu sao lại rất muốn đi xem.
Nhưng Dương Khác chắc chắn sẽ không chào đón cậu, vì vậy suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
*
Dương Trung Uân sắp lịch học bù cho Úc Tri Niên dày hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Bắt đầu từ tám giờ sáng đến chín rưỡi tối, giáo viên người này nối đuôi người kia.
Thứ hai, ba, năm còn cần ra ngoài học mấy môn thể dục.
Học bù hơn một tuần, vành mắt Úc Tri Niên đã phát xanh, đi đường cũng không vững.
Gần như mỗi ngày Dương Trung Uân đều về nhà ăn tối, trên bàn ăn ông sẽ vờ như hỏi Úc Tri Niên mấy vấn đề đều rất đơn giản.
Chỉ cần Úc Tri Niên trả lời được ông sẽ vui vẻ hài lòng, điều này khích lệ Úc Tri Niên rất nhiều.
Dương Khác đối với Úc Tri Niên rất lãnh đạm, thỉnh thoảng ở nhà gặp nhau, nếu gật đầu chào đã là rất tốt rồi.
Buổi tối kết thúc tuần học bù thứ hai, có biến.
Hôm ấy Dương Trung Uân chưa về nhà ăn tối, hơn tám giờ vừa về tới nơi đã đẩy cửa phòng học của Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên đang giải đề thì bị tiếng mở cửa làm giật mình, ngẩng đầu đã thấy Dương Trung Uân tới gần mình từ lúc nào.
Khuy áo âu phục của ông mở rộng, mặt hơi đỏ, khi ông tới gần Úc Tri Niên liền ngửi thấy mùi rượu.
Thư ký Từ đi sau lưng ông nói với giáo viên hôm nay: "Tối nay đến đây thôi", sau đó tiễn giáo viên về.
Trong phòng chỉ còn lại Úc Tri Niên và Dương Trung Uân.
"Tri Niên." Dương Trung Uân hơi cúi đầu, cách bàn học nhìn chằm chằm cậu, qua nửa phút mới nói: "Hôm nay ông uống rượu."
Úc Tri Niên làm bài được một nửa, nhìn Dương Trung Uân không biết phải làm sao, trong lòng hơi sợ nên không nói gì.
"Con có đồng ý ngồi với ông ở thư phòng một lúc không?" Dương Trung Uân nói rất chậm: "Uống rượu không có ai ở cạnh khó chịu lắm, Dương Khác lại không thích ở với ông, ông rất cô độc!"
Tim Úc Tri Niên đập nhanh nhưng không tìm được lý do từ chối, thất hồn lạc phách đi theo Dương Trung Uân vào thư phòng.
Dương Trung Uân nói ngồi cạnh, thực sự chỉ là ngồi cạnh.
Ông để Úc Tri Niên ngồi một mình trên ghế salon lẳng lặng đọc sách, mình thì ngồi một lát lại làm việc tiếp.
Thư ký Từ ở ngoài cửa, có khi đi ra đi vào, Úc Tri Niên không yên lòng đọc Trà hoa nữ.
Đọc được một lát thì mệt rũ, lúc hai mí mắt sắp dính vào nhau thì đột nhiên nghe tiếng Dương Trung Uân gọi tên mình.
"Tri Niên, Tri Niên."
Úc Tri Niên bừng tỉnh, ngẩng đầu, thấy Dương Trung Uân đang cười híp mắt nhìn mình.
"Mệt à con?" Dương Trung Uân hỏi cậu, xem đồng hồ: "Mười một giờ, đúng là không còn sớm."
Ông mở tài liệu của mình ra, nói với Úc Tri Niên: "Tri Niên, hôm nay ông vui lắm, có con ở cạnh ông.
Đã lâu lắm rồi ông không thấy an tâm như thế."
Úc Tri Niên không biết trả lời như nào thì đã nghe ông nói: "Từ bé Dương Khác đều không ở cạnh ông như thế, nếu sau này con rảnh rỗi có thể tới chỗ ông ngồi một chút được không?"
"Ông sẽ để một cái bàn học ở đây cho con.
Hai ông cháu ta ở cùng nhau, trong lòng ông thấy yên ổn làm việc cũng thuận lợi hơn, con có đồng ý giúp ông không?"
Nói rồi Dương Trung Uân lẳng lặng nhìn Úc Tri Niên, trên mặt nở nụ cười, giống như đang hỏi ý kiến Úc Tri Niên nhưng