Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 008: 2009»
"Hôm nay về trường bố trước nhé, mấy đồng nghiệp độc thân của bố tổ chức xem phim đêm." Chạng vạng ngày ba mươi tháng tám, Triệu Tư Bắc vừa lái xe vừa thoải mái trò chuyện với Dương Khác.
Ông lái xe ra khỏi cửa sắt ở phía cuối rừng cây, bỏ lại trạch viện phía sau, mở cửa nóc ô tô để làn gió ôn hòa thổi vào tạo ra âm thanh ồn ào nhưng không đến mức Dương Khác ghét.
Dương Khác liếc thấy áo sơ mi của Triệu Tư Bắc bị gió thổi run lên.
"Phim gì vậy ạ?" Dương Khác hỏi.
"Cửa sau", Triệu Tư Bắc đáp, ông hỏi lại: "Con xem không?"
Dương Khác trả lời có.
Triệu Tư Bắc là bố đẻ của Dương Khác.
Theo Dương Khác biết, không lâu sau khi sinh hắn thì mẹ hắn mất.
Dương Trung Uân dùng thủ đoạn không đứng đắn giành quyền nuôi Dương Khác, sau đó lập tức đuổi Triệu Tư Bắc ra khỏi nhà, chỉ cho ông gặp Dương Khác mỗi hai ngày cuối tháng.
Triệu Tư Bắc vốn là giáo viên ở thành phố Ninh, là phó giáo sư trẻ tuổi nhất trường.
Tuy nhiên sau khi vợ mất, vì Dương Trung Uân can thiệp nên ông đành rời thành phố này, nhận thư mời dạy học của một trường trọng điểm ở thành phố bên cạnh.
Hàng tháng, không kể nắng mưa ông đều lái xe mấy trăm cây số đến thành phố Ninh thăm Dương Khác, giống như ngày hôm nay.
Thời gian quá ngắn nên không thể đi chơi xa, ông thường đưa Dương Khác đi du lịch ở những địa điểm gần đó, tham quan các bảo tàng, cũng nhiều lần về nhà ông ở thành phố Tân.
Nhà ông nằm trong khuôn viên trường, là một gian ký túc xá cũ kĩ được nhà trường phân cho, diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ ấm áp.
Ông không tái hôn, trong phòng vẫn để ảnh kết hôn với mẹ Dương Khác, nhưng rất ít khi kể cho hắn nghe chuyện của mẹ.
Đôi lúc trò chuyện với Dương Khác, Triệu Tư Bắc sẽ nói hắn khiến ông nhớ tới vợ, chỉ những lúc như vậy ông mới lộ ra chút chuyện cũ.
Đa phần là lúc hai người yêu nhau.
Triệu Tư Bắc nói mẹ Dương Khác cuối tuần lén gặp ông, chờ ông tan làm thì bà đã ôm sách chuyên ngành của ông ngủ mất.
Bà học khoa quản lý, kém ông hai năm, thành tích không tốt lắm, kỳ nào cũng mấp mé biên giới trượt tín chỉ.
Bà không thích nói chuyện, rất thích ngủ.
Có lần Triệu Tư Bắc nói cho Dương Khác rằng vợ chồng ông vốn không định có con, mang thai Dương Khác là ngoài ý muốn.
Ban đầu hai người không định giữ nhưng lúc tới bệnh viện lại đổi ý.
Chuyện này ít nhiều khiến Dương Khác thấy mình có phần không được chào đón.
Nhưng Triệu Tư Bắc không giống Dương Khác, ông vốn hiểu thấu lòng người, là một người sống tình cảm.
Ông nói với Dương Khác: "Đây chỉ là lúc đầu thôi, mẹ con rất yêu con."
Ở với Triệu Tư Bắc, không chỉ ban đêm ở trong nhà, đôi khi trước khi đi ngủ Dương Khác cũng nghĩ, mình sẽ rời khỏi Dương Trung Uân sau khi đủ mười tám tuổi.
Hắn sẽ ở riêng, có lẽ có thể ở gần bố chút.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ bâng quơ.
"Dạo này có chuyện gì mới không?"
Xe vào cao tốc, ráng chiều biến mất nơi chân trời, không trung dần u ám, Triệu Tư Bắc mở album mình thích lên, hỏi Dương Khác: "Lúc nãy hình như bố thấy một bé trai đứng cạnh cầu thang."
"Vâng." Dương Khác đáp: "Ông giúp một học sinh nghèo, tên là Úc Tri Niên."
"Ông con? Giúp đỡ học sinh nghèo?" Giọng Triệu Tư Bắc lộ rõ kinh ngạc.
Ông cũng giống Dương Khác, không hiểu sao bỗng nhiên Dương Trung Uân lại đổi tính, hóa thành nhà từ thiện chân chính: "Là học sinh ưu tú à? Ở trong nhà luôn?"
"Thành tích không tính là tốt lắm." Dương Khác nhớ lại quầng mắt xanh đen cùng giọng đọc thì thầm học thuộc từ mới của Úc Tri Niên, đưa ra đánh giá.
"Bạn ấy mấy tuổi?" Triệu Tư Bắc nghĩ nghĩ, hỏi: "Trông rất xinh xắn."
"Bằng tuổi với con." Dương Khác hơi khựng lại, đơn giản kể lại chuyện lần trước Úc Tri Niên được lì xì và chuyện ngày nào Dương Trung Uân cũng gọi cậu đến thư phòng làm bạn cho bố mình nghe.
Triệu Tư Bắc không biết làm sao, im lặng một lát, đợi tìm được từ ngữ thích hợp mới nói: "Dương Khác, con nên quan tâm tới bạn hơn chút.
Tìm hiểu xem cậu ấy với ông con làm gì khi ở cùng nhau."
"Chỉ là để cậu ấy ngồi đọc sách." Dương Khác vội nói: "Không làm gì khác."
Sở dĩ hắn biết rõ như vậy là vì ngày nào Úc Tri Niên cũng nhắn tin cho hắn, than thở chán nản, kể những chuyện đã làm vào buổi tối, đọc sách gì, ngồi bao lâu, còn cả chuyện lúc ngủ bị Dương Trung Uân gọi dậy.
Khiến Dương Khác cảm thấy cậu không những học không giỏi, lắm mồm, lại còn suốt ngày mệt mỏi.
Trên đường tới thành phố Tân, Triệu Tư Bắc hỏi chuyện của Úc Tri Niên nhưng Dương Khác không quan tâm đến cậu nên không biết nhiều, chỉ biết nhà cậu rất nghèo, ngoài ra hỏi gì cũng không đáp được.
Buổi xem phim tối tổ chức ở nhà thầy Lâm, sau khi Triệu Tư Bắc cùng Dương Khác đến thì màn hình bắt đầu chiếu phim.
Không lâu sau Dương Khác nhận được tin nhắn, là Úc Tri Niên gửi, nói đêm nay ông chưa về, chắc là không cần đọc sách với ông.
Cậu hỏi Dương Khác đi đâu chơi, có thể cho cậu mượn bể bơi để học bơi không?
Cậu gửi mấy tin liền, nói học kỳ mới có bơi là môn thể dục, nhưng cậu chưa từng học.
Dương Khác vừa xem phim vừa tranh thủ trả lời Úc Tri Niên: "Ở ngoài", cho phép Úc Tri Niên dùng bể bơi, nói với cậu đêm nay hắn không về.
Úc Tri Niên lại hỏi Dương Khác đi đâu chơi, hắn seen nhưng không rep.
Ngày thứ hai ở thành phố Tân, Triệu Tư Bắc lái xe chở Dương Khác đi cắm trại dã ngoại với đồng nghiệp.
Thầy Từ đồng nghiệp của Triệu Tư Bắc có hai đứa con trai, một tám tuổi, một mười tuổi.
Lúc Dương Khác dựng lều, hai đứa trẻ ở cạnh nhìn.
Chỉ là chúng vẫn hơi sợ Dương Khác nên không dám nói nhiều.
Ban đêm, mọi người kéo ghế và đèn đuổi muỗi ra, ngồi ngắm sao nói chuyện phiếm.
Hai đứa trẻ xem một lúc thì ngủ, eo thầy Từ không khỏe lắm nên Dương Khác liền cõng hai đứa vào lều.
Thầy Từ khen Dương Khác một hồi, nói cậu trầm tĩnh, gia giáo tốt, khác hẳn những học sinh mười sáu tuổi ở trường tư mà ông đến tọa đàm.
Cuối tuần trôi qua rất nhanh, chiều chủ nhật Triệu Tư Bắc đưa Dương Khác về nhà.
Nói cũng kỳ, thứ bảy trời còn quang đãng