Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 009: 2009»
Úc Tri Niên không cần sự quan tâm đặc biệt mà có thể tự thích ứng tốt.
Dương Khác đã hiểu được điều này rất nhanh sau đó.
Úc Tri Niên học tốt hơn Dương Khác tưởng tượng nhiều.
Tuy nhiên mấy môn ngôn ngữ cậu theo không kịp nên có xu hướng học lệch sang vật lý và khoa học khá nghiêm trọng.
Hầu hết các môn hai người chọn đều khác nhau, nhiều nhất chỉ có thể gặp nhau ở chương trình khoa học từ thứ hai đến thứ năm.
Sau khai giảng mới vài tuần, Dương Khác đã thấy Úc Tri Niên rất thân thiết với bạn học, đi đâu cũng thấy có người đi cùng, thậm chí những lúc chọn nhóm còn trở thành đối tượng bị tranh đoạt.
Loại tranh đoạt không giống với Dương Khác, cách nói chuyện giữa họ thân mật hơn, có thêm phần yêu thích.
Úc Tri Niên và Dương Khác đi học và tan học cùng nhau mỗi ngày khiến vài người tò mò.
Theo những lời của bạn bè khá thân với Dương Khác thì Úc Tri Niên chưa từng giấu giếm chuyện mình là học sinh được tài trợ hiện đang ở nhờ nhà Dương Khác.
Cuối tháng Mười, lúc ăn cơm trưa ở phòng ăn, Dương Khác và Úc Tri Niên vừa hay chạm mặt.
Úc Tri Niên đi cùng mấy người bạn học, trong đó có Vi Y, em gái song sinh của Vi Trì.
Vi Y "hừ" một tiếng với Vi Trì, kéo Úc Tri Niên đi.
Lấy đồ ăn xong, Vi Trì ngồi xuống, bất mãn phàn nàn về Vi Y và Úc Tri Niên đang học bơi cùng lớp: "Dạo này lần nào học bơi xong nó cũng chọc ngoáy tao, nói chuyện dở dở ương ương, không biết có phải ảnh hưởng của tuổi dậy thì không nữa.
Anh nó có chỗ nào kém tên đó chứ?"
"Chắc do người ta tốt nên em cậu mới thích." Một người bạn cùng ngồi ăn trưa – Trình Hứa Văn đánh giá: "Lúc làm thí nghiệm hóa cậu ta còn giúp tổ tớ với hai tổ nữa làm thuốc thử, nhờ gì giúp nấy."
Có điều ở trường với ở nhà không giống nhau lắm, ở nhà Úc Tri Niên vẫn rất câu nệ trước mặt Dương Trung Uân.
Một tuần Dương Trung Uân về nhà ăn tối hai, ba lần.
Trên bàn ăn Úc Tri Niên nhất định phải kể lại cho ông nghe chi tiết, không sai lệch những chuyện xảy ra lúc mình đi học.
Mỗi tối Dương Trung Uân không đi công tác, Úc Tri Niên đều phải đến thư phòng ông học và đọc sách.
Vì nhiều bài tập cần dùng máy tính nên Úc Tri Niên thường tranh thủ lúc học gửi tin nhắn cho Dương Khác.
Có khi là gửi ảnh chụp màn hình hỏi Dương Khác từ mới này dùng đúng hay sai, có sai ngữ pháp hay không, áp dụng công thức này hay công thức khác.
Có khi đơn giản than vãn mình vừa mệt vừa buồn ngủ, khiến Dương Khác cứ có cảm giác sức khỏe Úc Tri Niên thật yếu ớt.
Gần đến Halloween, trường học tổ chức dạ hội hóa trang.
Dạ hội đêm sẽ về muộn, học sinh có thể tham gia hoặc không.
Nếu tham gia thì những bạn vị thành niên nhất định phải được người nhà ký tên đồng ý vào giấy xin phép.
Thứ sáu, lúc phát giấy xin phép là lúc Triệu Tư Bắc tới đón Dương Khác.
Buổi trưa Triệu Tư Bắc gọi điện cho Dương Khác nói ông đột nhiên vướng một cuộc họp quan trọng nên không trực tiếp tới trường đón hắn được, có lẽ phải khuya mới tới.
Trên xe về nhà, Úc Tri Niên hỏi Dương Khác có tham gia dạ tiệc Halloween không.
Dương Khác nói có đi, Úc Tri Niên cũng lề mề nói muốn đi, bạn học đã hẹn sẽ giúp cậu hóa trang.
Cậu thăm dò hỏi Dương Khác: "Cậu nói xem ông có ký tên cho tớ không?"
Thời tiết thu đông ở thành phố Ninh nhanh tối, mới sáu giờ đã đen xì.
Ngoài cửa sổ đèn đường vừa hay sáng lên, ánh sáng rọi lên dòng xe trên đường.
Dương Khác nhìn cậu, Úc Tri Niên đang mặc đồng phục, nút áo cài cẩn thận, trên cổ tay đeo đồng hồ ông ngoại tặng, làn da trắng lạnh, thần sắc vô hại.
Đối với Dương Khác đang sốt ruột rời khỏi căn nhà này thì Úc Tri Niên dường như còn hòa nhập hơn với chiếc xe, với cái nhà này hơn cả hắn.
"Tôi không biết." Dương Khác nói.
Úc Tri Niên cũng không tỏ vẻ thất vọng mà chỉ chia sẻ suy nghĩ của mình với hắn: "Tớ định nhân lúc ăn cơm tối hỏi ông thử xem."
Bữa tối Dương Khác lặng thinh nghe Úc Tri Niên báo cáo sinh hoạt ngày hôm nay của cậu.
Bắt đầu từ sáng sớm, chuyện trên lớp như nào, cơm trưa ăn với ai, chiều học ra sao, sau đó Úc Tri Niên mới nói tới chuyện chính.
Cậu nói lúc ở lớp Chu Bồi Gia hỏi cậu có muốn cùng họ tham gia dạ hội Halloween không, mấy người họ định cùng hóa trang thành ma cà rồng thế kỷ mười tám.
"Ông ơi, con đi được không?" Úc Tri Niên cẩn thận hỏi: "Dạ hội sẽ kết thúc lúc chín giờ, nhưng cần được người nhà cho phép."
"Lúc nào?" Dương Trung Uân cười với Úc Tri Niên như mọi khi.
Úc Tri Niên được tiếp thêm dũng khí, nói: "Cuối tuần này ạ!"
Dương Trung Uân quay đầu nhìn thư ký Từ bên cạnh, anh ta lập tức nói: "Chủ tịch Dương thứ sáu có một hội nghị, sau đó là ăn tối với đối tác, dự tính khoảng chín giờ sẽ kết thúc, thời gian đi từ hội trường về nhà khoảng nửa tiếng."
Nhà ăn bỗng chốc im lặng, Dương Khác tự ăn phần mình thì đột nhiên nghe Dương Trung Uân gọi: "Dương Khác, con có đi không?"
Dương Khác ngẩng đầu nhìn Dương Trung Uân, ông đang nhìn hắn.
Dương Khác lười suy đoán ý nghĩ trong đầu ông, nói: "Con có đi."
Trước khi Úc Tri Niên tới, Dương Trung Uân rất ít về nhà, có khi cả nửa tháng Dương Khác chả thấy người, ông cũng rất ít khi quan tâm, quản giáo hắn.
Lại thêm ông là Chủ tịch trường nên Dương Khác cũng có đãi ngộ đặc biệt ở trường, ví dụ như lúc tham gia mấy hoạt động cần về muộn thì không cần hỏi ý phụ huynh, cũng không cần ký tên đồng ý.
Dương Trung Uân đặt đũa xuống, dường như là cân nhắc một lúc mới nói với Úc Tri Niên: "Nếu là hoạt động của trường, ai cũng đi thì Tri Niên nhà ta tất nhiên cũng được đi.
Chỉ là buổi tối ông quen có con bên cạnh, Tri Niên có đồng ý về sớm chút không?"
Ngữ khí của ông nhấn mạnh và đầy cảm giác yêu thương, Dương Khác nhìn mà cảm giác nuốt không trôi.
Ngược lại Úc Tri Niên lại không hề để ý đến, gương mặt lộ vẻ vui mừng, hứa với Dương Trung Uân nhất định sẽ rời trường trước chín giờ tối, về nhà làm việc với ông.
Cơm nước xong, Dương Khác về phòng trước.
Mười giờ hơn Triệu Tư Bắc nhắn tin cho hắn, nói nửa giờ nữa đến.
Dương Khác trả lời vâng, đột nhiên thấy có người gõ cửa phòng mình.
Ban đầu hắn tưởng nghe nhầm vì tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng nó vẫn tiếp tục vang lên nên hắn đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa là Úc Tri Niên mặc đồ ngủ đang cầm một cái hộp.
Dương Khác nhìn cậu, không nói, cậu rất chủ động giơ hộp