Editor: Nha Đam
Phong Thiển không có quay về phòng khách, chỉ là một mình không chút để ý đi dạo ở trong hoa viên.
Thỉnh thoảng lại đá mấy viên đá trên mặt đất.
Một cô gái tóc đen mắt đen mặc một bộ lễ phục xinh đẹp màu hồng nhạt động tác nhỏ đáng yêu cực kỳ.
Xa xa nhìn lại, nhưng thật ra lại là một phong cảnh khác.
Không khéo chính là, em gái kế của nguyên chủ Tây Á vừa vặn cùng Phong Thiển ở trong hoa viên đụng tới.
Tây Á sửng sốt.
Người chị này của cô ta xác thật thực mỹ.
Cô ta cúi đầu nhìn nhìn váy tây dương màu vàng nhạt trên người mình, lại ngẩng đầu nhìn nhìn cô.
Quần áo rõ ràng là chất lượng giống nhau, giá cả cũng như nhau.
Nhưng cố tình mình cùng so sánh với đối phương, vĩnh viễn là thua một phương.
Ở trước mặt chị ta, cô ta luôn ảm đạm vài phần.
Nếu cô ta xem như một cái sao trời, vậy đối phương giống như là một vòng trăng sáng, chỉ cần tới gần đối phương, ánh sáng của mình liền sẽ bị che lấp.
Tây Á nắm chặt thành quyền.
Dung mạo so với nhau thì thôi đi.
Dựa vào cái gì cha lại yêu thương chị ta như vậy.
Dựa vào cái gì Chad vương tử sẽ yêu thích chị ta như thế!
Dựa vào cái gì, cô ta kể cả tư cách làm người thừa kế đều không có, kết cục liền sớm bị tuyên án.
Cho nên......
Cô ta hận.
Nếu không có người chị cùng cha khác mẹ này, cô sẽ là con gái duy nhất của công tước đại nhân.
Phong Thiển cũng nhìn thấy đối phương.
Chỉ là không có phản ứng dục vọng.
Tây Á mỉm cười tiến lên, "Thật khéo, đụng phải chị."
Phong Thiển nhìn cô ta liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao lại đẩy ta?"
Tây Á ngẩn ra.
Cô ta làm bộ nghe không hiểu: "Chị đang nói cái gì vậy?"
Phong Thiển nhìn cô ta liếc mắt một cái, không nói.
Lười cùng cô ta biện giải.
Cô ta không nghĩ thừa nhận, phải phí lời, chỉ cần không chứng cứ, cô ta đều có thể phủ nhận hết thảy.
Cho nên, không cần thiết.
Tây Á vốn dĩ chuẩn bị đầy thủ, ra vẻ giả ngu, ai biết đối phương cư nhiên...... Không nói tiếp?
Giống như, đối với chuyện này, đối phương một chút cũng không thèm để ý.
Cô ta giờ phút này càng nguyện ý nhìn đối phương tức giận đến dậm chân cùng mình khắc khẩu, mà không phải giống như bây giờ, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, lại một chút cũng không để