Editor: Nha Đam
Đôi tay trắng nõn của cô nắm lấy khung cửa, chậm rãi thò đầu vào trong.
Một vài sợi tóc trượt khỏi vai cô.
Nhìn thấy người trong phòng khách, Phong Thiển chớp mắt, sững sờ, sau đó mới chậm rãi đi vào.
Cô ngoan ngoãn đóng cửa lại, quay người bước vào.
Phong Thiển mặc một chiếc váy liền màu trắng.
Màu trắng như tuyết khiến cô mềm mại, dễ thương như một nàng tiên.
Phong Thiển nhướng mắt nhìn ba người trước mặt, ánh mắt lại rơi vào mảnh nhỏ.
Phong Thiển bình tĩnh kéo một chiếc ghế bên cạnh mảnh nhỏ, sau đó ngồi xuống.
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh.
Nhưng Diệp Cẩn ở bên cạnh thì đơ như khúc gỗ.
Bàn tay hắn đặt nhẹ lên đùi, giữ nguyên tư thế này cho đến khi hắn không thể cử động được nữa.
Dư quang liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô.
Ánh mắt hắn có chút giật mình.
Là cô ấy.
Hắn đã từng gặp...
Hắn không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, không kịp phòng ngừa, khiến hắn ngẩn ngơ một lúc.
Diệp Cẩn khẽ chớp mắt, cụp mắt xuống, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trên bàn mà không chút tiêu cự.
"Phong tổng."
Lâm Diệp chào hỏi theo thói quen.
Trong lòng hắn vẫn nghi hoặc.
Trước đây Phong luôn mặc đồ đen trắng, bây giờ phong cách lại mềm mại dễ thương, điều này thực sự khiến hắn kinh ngạc.
Tuy nhiên, hắn lại suy nghĩ tiếp, Phong tổng dù sao cũng là một cô gái trẻ, nếu đang yêu, thay đổi như vậy cũng là hợp lý.
Vì vậy, hắn cho rằng sự thay đổi của Phong Thiển đều quy hết vào do – Phong tổng đang yêu.
Vừa rồi Giang Lâm vẫn đang tò mò không biết cô gái xinh đẹp và dễ thương này là ai.
Nhìn kỹ hơn, có vẻ rất giống Lão đại.
Cậu vẫn đang phân vân không biết người kia có phải là em gái của Lão đại không, nếu có thì cậu sẵn sàng bắt chuyện...
Ai ngờ, một tiếng "Phong tổng" của Lâm Diệp lập tức khiến cậu bối rối.
Phong...... Phong tổng?!
Từ từ.
Cậu dường như biết tại sao luôn cảm thấy rằng