Editor: Nha Đam
Hắn chợt nhớ đến người con gái mà hắn tình cờ gặp được trên đường đến bệnh viện.
Lúc trước bởi vì đi vội vàng, tâm trạng cũng bực bội hỗn loạn.
Lúc đó hắn không để ý đến mình đụng vào cô.
Chỉ là nhìn lướt qua, không có thời gian nhớ mặt đối phương
Nhìn thấy Phong Thiển bây giờ, khuôn mặt mà hắn nhìn thoáng qua khi đó rõ ràng hiện lên trong tâm trí.
Thì ra là cô ấy sao...
Thiếu niên đã phải lòng cô ngay từ khi cô mới bước vào
Lời nói của Giang Lâm khiến hắn cảm thấy bực bội, khó chịu không thể giải thích được.
Thiếu niên đó như ánh mặt trời, hắn biết.
Nhưng hắn lại rất an tĩnh.
Có lẽ, ánh mặt trời thì dễ hấp dẫn người khác hơn.
Diệp Cẩn im lặng nhìn xuống, cẩn thận dựng lỗ tai, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô và cậu ta.
Nhưng đáy lòng thì... cự kỳ bực bội, con có một chút bối rối.
Điều mà hắn không ngờ là đối phương lại đột ngột quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào hắn như thế này.
Phong Thiển chớp mắt.
Tại sao mảnh nhỏ cứ cúi đầu xuống?
Cô hơi nghiêng đầu, từ từ đưa bàn tay của cô nắm lấy mu bàn tay hắn đang đặt trên đùi
Diệp Cẩn choáng váng.
Hắn nhìn nghiêng về phía cô.
Chỉ thấy đối phương đang nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì, cứ như thể người làm hành động này không phải là cô ấy.
Phong Thiển thấy Diệp Cẩm không có phản ứng, liền duỗi ngón tay ra luồn vào lòng bàn tay thiếu niên, chậm rãi sờ soạng lòng bàn tay hắn.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, cô nắm láy tay hắn.
Tay của cô chạm vào lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên.
Chạm nhẹ.
Gần như cùng vào lúc đó, đôi mắt đen của Diệp Cẩn lóe lên tia kinh ngạc, vành tai nhuộm đỏ.
Cô hơi cụp mắt xuống, nhìn trên bàn tay mình đang đặt trong lòng bàn tay của mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi mở ra nắm chặt.
Một tờ giấy rơi từ nắm tay cô xuống lòng bàn tay của hắn.
Phong Thiển trầm mặc vài lần, sau đó vô cảm rút tay về, tiếp tục ngẩng đầu nhìn thẳng