Editor: Nha Đam
Nếu cứ thế này, cô gái nhỏ sẽ rất dễ bị cảm.
Nước trong bồn đúng là đã nguội, cuối cùng cô gái cũng nhẹ nhàng nói: "Ta... Không ra được."
Nghe tiếng, Mộ Bạch ngẩn ra.
Hắn cũng quên rằng đối phương nhỏ như vậy, rất khó leo vào bồn tắm.
Thiếu niên đứng dậy, đưa tay lên nhẹ nhàng rút dây ruy băng mà cô đã buộc vào mắt mình.
Lộ ra đôi mắt đẹp.
Hắn quay người và đi về bồn tắm.
Phong Thiển ngồi trong bồn, cả thân mình đều chôn trong nước trong nước.
Mộ Bạch bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ trong bồn, bất đắc dĩ nâng tay định nâng cô ra thoát khỏi bồn.
"Không lạnh sao?"
Thiếu niên một bên hỏi đối phương, một bên ôm cô gái nhỏ sang bên cạnh, lấy khăn tắm lau sạch nước còn đọng lại.
Toàn bộ hành trình Phong Thiển đều vô cảm.
Nam mô a di đà phật.
Mình mới năm tuổi thôi.
Cô gái nhỏ bắt đầu tẩy não bản thân.
Nước trên người đã lau khô, thiếu niên lại mặc quần áo cho cô.
Sau khi mặc quần áo xong, mới ôm cô đi đến mép giường, nhẹ nhàng buông, kéo chăn ra đắp lên người cô, lại nhẹ nhàng thay cô dịch dịch góc chăn.
"Đừng để bị cảm lạnh."
Mộ Bạch nói nhỏ, bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Phong Thiển quấn chặt bông, mặt vẫn đỏ như cũ.
Cô gái nhỏ đảo đảo mắt, quay đầu nhìn mảnh nhỏ: "Tiểu Bạch cũng đi tắm à?"
Mộ Bạch gật đầu.
Thiếu niên nhìn thấy cô gái nhỏ liếc mắt một cái, chậm rãi cất bước đi đến trước cửa, đẩy cửa phân phó người hầu đi đổi nước ấm.
Chờ đến khi bồn tắm đổ đầy nước nóng.
Mộ Bạch đi vòng ra sau tấm bình phong, nhanh chóng cởi quần áo của mình, sau đó bước đến bồn tắm chậm rãi ngồi xuống.
Cô gái nhỏ nắm chặt chăn, lén lút nhìn qua bồn tắm.
Hơi nước lượn lờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến thân ảnh của mảnh nhỏ.
Phong Thiển âm thầm quyết định, chờ đến khi mảnh nhỏ vừa bước ra, nhất định phải quay lại đầu nhìn!
Mảnh nhỏ đã nhìn hết tất cả của cô rồi, cô cũng phải nhìn lại mảnh nhỏ.
Như vậy mới công bằng!
Nhưng mà...
Chờ mãi, chờ mãi,