Editor: Nha Đam
Ngay cả trong lòng ngực cô gái nhỏ cũng đều là mềm mại.
Là người từ trước đến nay luôn thanh lãnh bất cần, thiếu niên không khỏi xuất thần.
Tiểu hài tử, đều... mềm như vậy sao?
Mộ Bạch khẽ mím môi, cụp mắt nhìn đứa cô gái nhỏ trong vòng tay mình.
Một lúc lâu sau, thiếu niên chậm rãi chỉnh lại chăn bông, để cho đầu của cô lộ ra ngoài, như vậy mới không bị ngạt thở.
Sau khi làm xong, Quốc sư không nhanh không chậm đem tay phải đặt lên bụng nhỏ.
Tay còn lại bị cô gái nhỏ gối đầu.
Lần đầu tiên cùng giường với ai đó, mặc dù đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ.
Đêm nay, phải mất một lúc lâu, thiếu niên mới dần chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau.
Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ, rơi trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên.
Thiếu niên nhất thời có chút giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên người mình.
Đối phương không biết từ bao giờ, đã mơ mơ màng màng trèo lên người mình.
Hơi thở nhẹ nhàng nằm trên lồng ngực, giống như chưa tình.
Quốc sư từ trước đến nay đều rời giường đúng giờ.
Tại thời điểm này, theo lý là hắn đã phải dậy rồi.
Nhưng mà, cô gái nhỏ lại đang đè trên người mình như vậy, hắn chỉ cần di chuyển một chút, là đối phương có khả năng bị đánh thức.
Mộ Bạch do dự.
Không thể giải thích được là không muốn đánh thức đối phương.
Cô gái nhỏ cũng không nặng lắm, nằm úp sấp thế này cũng nhẹ nhàng, không có trọng lượng gì.
Đứa nhỏ, khi ngủ, đôi môi hồng dịu dàng hơi hé mở.
Hơi thở cũng nhẹ nhàng vô cùng.
Mộ Bạch không dám động đậy, giữ nguyên tư thế này, lẳng lặng nhìn đứa nhỏ trên người.
Hôm nay, chúng thuộc hạ trong phủ Quốc sư không khỏi lấy làm lạ.
Lúc bình thường, đại nhân đã sớm phân phó chuẩn bị đồ ăn sáng.
Nhưng bây giờ, không có động tĩnh gì.
Có vẻ như... Ngài ấy vẫn chưa chịu dậy.
Cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Mọi người vừa tò mò vừa khó hiểu