Editor: Nha Đam
Tiểu tiểu thư từ trước đến nay luôn ngủ một mình.
Hôm nay Quốc sư đại nhân ra muộn bất thường, lúc ra khỏi phòng ngủ cũng cùng tiểu cô nương đi ra.
Hiển nhiên là họ đã ngủ với nhau.
Mọi người đều đồng thời cung kính cúi đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Thật khó có thể tưởng tượng được rằng vị Quốc sư như vị thần phiêu dật thế nhưng lại ngủ chung với một cô gái nhỏ.
Mọi người không khỏi ghen tị với cô.
Mộ Bạch đưa Phong Thiển đi ăn.
Ăn được nửa bữa, thị vệ đưa lên một chiếc thiệp mời.
Quốc sư không nhịn được đặt bát và thìa xuống, từ tốn nhận thiệp mời từ đối phương.
Mộ Bạch vội vàng mở nó ra.
Đó là thiệp mời của quốc vương.
Bệ hạ đích thân đến thăm phủ Quốc sư, Quốc sư không thể chậm trễ được.
Chỉ nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ lên, đặt cô ngồi trên ghế mềm.
Thiếu niên nhẹ giọng nói: "Ta có chuyện phải đi ra ngoài, Tiểu Thiển Nhi tự ăn một mình, được không?"
Nói xong, Mộ Bạch rũ mắt, đem đĩa điểm tâm đẩy đến trước mặt cô.
Phong Thiển chớp mắt, lấy điểm tâm bằng bàn tay nhỏ bé của mình và đưa lên miệng.
Vừa ăn vừa gật đầu.
Thiếu niên bất lực nhìn cô, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
Sau đó hắn từ từ đứng dậy và đi ra ngoài.
Ăn uống xong, cô uể oải tựa vào lưng ghế êm ái.
Đại sảnh.
Hoàng thượng mặc thường phục thản nhiên ngồi ở một bên.
Bên cạnh hắn là một cậu bé.
Cậu có nước da trắng trẻo và trông rất đáng yêu.
Sau khi Quốc sư bước vào, cậu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn đối phương không chớp.
Ánh mắt Mộ Bạch nhẹ rơi vào hai người bọn họ.
Sau khi ánh mắt rơi vào cậu bé, hắn hơi khựng lại.
Lông mày của cậu giống với bệ hạ, y phục của cậu bé mặc cũng là đồ may riêng của hoàng gia.
Thân phận của đối phương cũng không khó đoán, hẳn là một hoàng tử.
Quốc sư nhẹ nhàng hành lễ: "Thần Mộ Bạch bái kiến bệ hạ."
"Quốc sư không cần khách sáo."
Quốc vương từ trước đến nay vẫn luôn kính trọng vị Quốc sư trẻ tuổi này.
Dựa theo lễ nghi, quốc sư hành lễ với quốc vương, nhưng mỗi khi quốc sư hành lễ