Editor: Nha Đam
Bây giờ đối phương xuất thần như vậy, lại càng phải làm cho Quốc vương nghi ngờ.
Mộ Bạch tỉnh táo lại, khẽ nói: "Không có chuyện gì, Thiểu Thiển Nhi chắc là sợ người lạ thôi."
Thiếu niên thản nhiên giải thích.
Quân Kỳ ở bên kia vẫn còn đang phân vân.
Quốc vương sửng sốt, sau đó cười nói: "Tiểu cô nương à, sợ người lạ là chuyện bình thường."
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người lớn, Quân Kỳ chết lặng.
Cô ấy sợ người lạ?
Vậy thì không phải ghét hắn rồi...
Đôi mắt đứa nhỏ sáng lên.
Cô gái nhỏ đó thực sự rất đẹp.
Đó là cô gái xinh đẹp và dễ thương nhất mà hắn từng thấy.
Trẻ con cũng có bản tính thích cái đẹp nên đương nhiên chúng cũng muốn chơi với những đứa trẻ ưa nhìn.
Quân Kỳ đã bí mật quyết định tìm cô để chơi cùng.
Sau đó, Quốc vương và Quốc sư trao đổi thêm vài lời, liền đưa Tiểu Quân Kỳ bái biệt rời đi.
Mộ Bạch quay lại chỗ cũ để tìm cô thì phát hiện cô không còn ở đó nữa.
Thiếu niên sững người, rồi quay về phòng ngủ.
Quả nhiên thấy trên giường có một đống nhỏ nhô lên.
Mộ Bạch cảm thấy hơi buồn cười.
Có vẻ như cô gái nhỏ không có việc gì liền thích nằm trên giường ngủ.
Bộ dáng lười biếng.
Hắn chậm rãi đi tới, ngồi vào bên giường.
Phong Thiển bởi vì vừa mới nằm xuống không bao lâu, còn chưa ngủ, vì vậy khi thiếu niên ngồi xuống, cô đã mở mắt.
"Tiểu Bạch......"
Mộ Bạch nhìn xuống cô gái nhỏ và hỏi cô: " Hôm nay ngươi có nhìn thấy... Quân Kỳ không?"
Phong Thiển chớp mắt, đọc thầm 2 chữ Quân Kỳ.
Có vẻ rất quen thuộc.
"Đứa nhỏ đó?" Cô gái hỏi đột ngột.
Nghe được câu hỏi của Phong Thiển, Mộ Bạch không khỏi sửng sốt, sau đó muốn bật cười.
Thiếu niên đưa tay lên xoa đầu cô, "Bản thân ngươi không phải là đứa nhỏ à."
Phong Thiển: "..."
Cô không phải là một đứa trẻ.
Phong Thiển vươn tay, ôm lấy tay thiếu niên đang đặt trên đầu cô.
Quốc sư không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cô như thế này.
Thiếu