Editor: Nha Đam
Bất kể vì lý do gì, đều vô cớ khiến đáy lòng hắn rầu rĩ, cứ như thể hắn bị ủy khuất vậy.
Mặc dù trong lòng có chút bối rối, nhưng vẻ mặt của Quốc sư vẫn bình thản như cũ, không có chút dao động.
Hắn im lặng một lúc, vẫn yên lặng thỏa hiệp: "Được."
Tất nhiên, Phong Thiển cũng phiền muộn.
Cô không muốn đến trường học một chút nào...
Hệ thống mỗi lần đều như vậy.
Lần này lại còn quá mức như vậy.
Mộ Bạch giơ tay nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi đầu mình.
"Ta sẽ thu xếp."
Hắn lặng lẽ để lại những lời này, ánh mắt lạnh lùng, xoay người rời đi.
Phong Thiển ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn phía sau mảnh nhỏ rời đi.
Dáng người thiếu niên dong dỏng cao, nhưng lại khiến người ta có chút cô đơn.
Phong Thiển nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình.
Bị mảnh nhỏ gỡ ra.
Hắn... Giận dỗi à?
Cô bực bội quấn mình trong chăn bông.
Đều do hệ thống hết.
Hệ thống: "......"
Nhiệm vụ che giấu nằm ngoài tầm kiểm soát của nó, ai bảo ký chủ nhà mình lười cơ chứ...
Mộ Bạch một mình đi đến thư phòng, sửa kinh sách cho quân vương.
Hắn chấp bút viết, nhưng lại có chút lơ đãng.
Mất nhiều thời gian mới viết xong.
Quốc vương vô cùng ngạc nhiên khi nhận được thư của Quốc sư.
Không phải từ chối sao?
Tuy nhiên, việc các cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư vào cung là chuyện tốt.
Về lý do cụ thể cho sự thay đổi thái độ của đứa bé đó, đều không quan trọng.
Sẽ thật tuyệt nếu Quân Kỳ và đứa nhỏ đó có thể nhân cơ hội này vun đắp tình bạn thuở ấu thơ.
Cũng giúp hắn mượn được sức của Quốc sư nhiều hơn.
Quốc sư đích thân thỉnh cầu quốc vương chuyện vào cung học, đương nhiên phải nhanh chóng an bài.
Trong xe ngựa.
Ánh mắt của Quốc sư nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương trước mặt.
Trong lòng không khỏi thở dài.
Vẻ mặt đối phương hoàn toàn ủ rũ, không muốn đi mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Ngồi ở trong xe ngựa lúc này, cô cũng không có vẻ hưng phấn cùng mong đợi, mà là buồn ngủ.
Thiếu niên miễn cưỡng